Thông tin truyện

[Dịch] thục nữ dễ cầu

star count
Đánh giá: 0 / 10 từ 0 lượt
Lượt xem: 0
thục nữ dễ cầu

Tác giả: Hải Thanh Cấm Thiên Nga

Thể loại: Ngôn Tình ,

Trạng thái: Đang ra

[Dịch] thục nữ dễ cầu

star count
Đánh giá: 0 / 10 từ 0 lượt
Lượt xem: 0
Tháng ba chính là tiết xuân, trời đã ấm lại, trời xanh không mây nay lại náo nhiệt 1 góc thành bởi tiếng kèn trống hòa với tiếng nấc nhẹ của cô dâu...

Hai năm trước ba của Ninh Nhi mất nên cô đã tới Bề thành ở với đại bá.  Đỗ gia bây giờ tuy không được như trước nhưng vẫn là nhà quan lại, Đỗ tiên công cùng Đỗ nhị lang đều làm quan, vì  ham bài bạc, trong nhà của cải cũng dần mất hết, thấy nhà kia ra sính lễ phong phú, nên liền đem cháu gái gả đi ở tận Lãng Châu. Đã thế, chú rể kia là con bệnh chỉ còn lại một hơi tàn, cha mẹ vì nghe thầy bói mới muốn cho kết hôn lấy cô dâu xung hỉ cho con nên đã ngàn dặm xa xôi chạy tới Bề Thành cưới vợ...

Canh năm phải dậy sửa soạn, cô đau buồn chảy nước mắt.."Chớ khóc, khóc cái gì." Đại bá mẫu Thôi thị trong tay cầm trâm cài dài gần tấc, cười híp mắt nói, "Nhà bên kia ở Lãng Châu là một đại gia tộc, thúc bá có vài vị đang làm quan trong kinh. Phu quân cháu là cháu đích tôn, cháu gả đi chính là hưởng phúc đấy." Nói xong, nàng đem trâm cài cắm vào búi tóc Ninh nhi, nói: "Trâm cài này là tổ mẫu của cháu truyền xuống, đại bá của cháu luyến tiếc cháu, mới cho cháu làm đồ cưới."

Bước ngoặt của Ninh Nhi cũng được bắt đầu từ đó...., một cô gái đáng thương và cũng có phần đáng trách, với tất cả cung bậc của tình yêu, của cuộc sống lứa đôi. Trong tình yêu đó có chút hờn chút giận, chút nhớ mong nhưng trên hết vẫn là khát khao được bộc lộ cảm xúc, được chứng tỏ giá trị bản thân.
Xem thêm
Thu gọn
Tháng ba chính là tiết xuân, trời đã ấm lại, trời xanh không mây nay lại náo nhiệt 1 góc thành bởi tiếng kèn trống hòa với tiếng nấc nhẹ của cô dâu...

Hai năm trước ba của Ninh Nhi mất nên cô đã tới Bề thành ở với đại bá.  Đỗ gia bây giờ tuy không được như trước nhưng vẫn là nhà quan lại, Đỗ tiên công cùng Đỗ nhị lang đều làm quan, vì  ham bài bạc, trong nhà của cải cũng dần mất hết, thấy nhà kia ra sính lễ phong phú, nên liền đem cháu gái gả đi ở tận Lãng Châu. Đã thế, chú rể kia là con bệnh chỉ còn lại một hơi tàn, cha mẹ vì nghe thầy bói mới muốn cho kết hôn lấy cô dâu xung hỉ cho con nên đã ngàn dặm xa xôi chạy tới Bề Thành cưới vợ...

Canh năm phải dậy sửa soạn, cô đau buồn chảy nước mắt.."Chớ khóc, khóc cái gì." Đại bá mẫu Thôi thị trong tay cầm trâm cài dài gần tấc, cười híp mắt nói, "Nhà bên kia ở Lãng Châu là một đại gia tộc, thúc bá có vài vị đang làm quan trong kinh. Phu quân cháu là cháu đích tôn, cháu gả đi chính là hưởng phúc đấy." Nói xong, nàng đem trâm cài cắm vào búi tóc Ninh nhi, nói: "Trâm cài này là tổ mẫu của cháu truyền xuống, đại bá của cháu luyến tiếc cháu, mới cho cháu làm đồ cưới."

Bước ngoặt của Ninh Nhi cũng được bắt đầu từ đó...., một cô gái đáng thương và cũng có phần đáng trách, với tất cả cung bậc của tình yêu, của cuộc sống lứa đôi. Trong tình yêu đó có chút hờn chút giận, chút nhớ mong nhưng trên hết vẫn là khát khao được bộc lộ cảm xúc, được chứng tỏ giá trị bản thân.
Xem thêm
Thu gọn
Danh sách chương
Bình luận
Loading...
Loading...