“Sao vậy, sợ sếp Bùi ghen hả?”
“Không phải em sợ.”
Lộ Tuệ Tuệ nhìn chị ấy, nghiêm túc nói:
“Mà anh ấy chắc chắn sẽ ghen.”
Hạ Lỵ: “…”
Sao cứ có cảm giác như cơm chó từ trên trời giáng xuống đầu vậy nhỉ.
-
Ngày hôm sau, Lộ Tuệ Tuệ và Lộ Niên Niên làm kiểm tra toàn diện, xong xuôi liền xuất viện.
Cả hai người đều không có gì đáng ngại.
Đoàn người Bùi Chi Hành, Hứa Lễ, Lộ Cảnh Sơn đều có mặt để đảm bảo hai người không có vấn đề gì rồi mới dẫn về nhà đón gió tẩy trần.
“Xuất viện là tốt rồi.”
Dì Dương ôm hai chị em:
“Rồi sau này sẽ ổn thôi.”
Lộ Tuệ Tuệ cười nói:
“Dì Dương, bọn con không sao.”
“Đúng đó.”
Lộ Niên Niên xoay một vòng trước mặt dì Dương:
“Dì nhìn xem, con vẫn tung tăng nhảy nhót được này, siêu khoẻ luôn.”
Dì Dương tức giận lườm cô ấy một cái:
“Đừng xoay nữa, xíu con lại chóng mặt thì dì biết phải làm sao?”
Lộ Niên Niên còn muốn xoay thêm một vòng, đưa ra bằng chứng thuyết phục rằng mình sẽ không bị chóng mặt.
Bỗng cô ấy cảm thấy có một ánh mắt đang hướng về mình.
Lộ Niên Niên ngẩng đầu, đối mắt với người đàn ông cách đó không xa, rồi lại yên lặng cúi đầu xuống, thu tâm tư nóng lòng muốn thử của mình.
Thôi.
Lần tới lại thử vậy.
Lộ Tuệ Tuệ đứng bên quan sát, chọc vào tay người đứng cạnh mình.
Bùi Chi Hành: “Hửm?”
Giọng nói đầy từ tính của anh vang lên bên tai Lộ Tuệ Tuệ.
Lộ Tuệ Tuệ lúc này đã bị kéo đến sofa ngồi cạnh anh.
Cô nhỏ giọng nói:
“Niên Niên hơi sợ Hứa Lễ.”
Bùi Chi Hành: “…”
Anh ngẩng đầu nhìn hai người họ:
“Cứ kệ hai đứa nó đi.”
Lộ Tuệ Tuệ: “?”
Cô nhìn Bùi Chi Hành với ánh mắt đầy khó hiểu:
"Chẳng lẽ chuyện này mà anh cũng...”
Câu kế tiếp chưa kịp thốt ra khỏi miệng, cô đã bị Bùi Chi Hành tặng cho một cái ánh nhìn.
Lộ Tuệ Tuệ nhịn cười, nhỏ giọng nói thầm:
“Sếp Bùi à, anh rộng lượng một chút đi mà.”
Bùi Chi Hành không làm được.
Anh bắt lấy cánh tay đang làm càn của cô, cố gắng đè giọng xuống:
“Ăn xong em sẽ quay lại thị trấn Khê Thủy à?”
Lộ Tuệ Tuệ gật đầu.
Cô nhìn Bùi Chi Hành:
“Bây giờ em không sao rồi, anh cứ yên tâm.”
Bùi Chi Hành im lặng mấy giây:
“Để anh tiễn em.”
“Không cần đâu.”
Lộ Tuệ Tuệ bất đắc dĩ nói:
“Em có Nhạc Nhạc với Lý Mặc mà, hơn nữa bây giờ trời cũng không mưa, đám người kia đều đã bị tống vào tù hết rồi, em có thể xảy ra chuyện gì được nữa.”
Hôm nay là ngày đi làm, Bùi Chi Hành và Lộ Cảnh Sơn có thể đến bệnh viện kiểm tra với hai cô, tiếp đó lại về nhà ăn một bữa cơm, Lộ Tuệ Tuệ đã thấy rất khó rồi.
Cô là người sống khá tự lập, nếu như có người quan tâm đến mình đương nhiên sẽ vui vẻ, nhưng cô không muốn vì mình mà tạo thêm áp lực cho Bùi Chi Hành lẫn Lộ Cảnh Sơn.
Hôm nay Bùi Chi Hành đến tiễn cô rồi lại vòng về, chắc hẳn anh sẽ phải tăng ca cả một tuần sau đó.
Vả lại vì ở lại bệnh viện chăm sóc cô mà anh trì hoãn rất nhiều việc.
Bùi Chi Hành không nói, trợ lý của anh không nói, nhưng Lộ Tuệ Tuệ biết.
Bùi Chi Hành im lặng không đáp.
Lộ Tuệ Tuệ mím môi, nói khẽ:
“Tất nhiên em không cần anh tiễn đến thị trấn Khê Thủy rồi, nhưng em muốn nhờ anh đưa đến sân bay, được chứ?”
Bùi Chi Hành nhìn cô.
Lộ Tuệ Tuệ cười tươi, trong mắt phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng của anh:
“Sếp Bùi ơi, có được không?”
Cô làm nũng nói:
“Đưa bạn gái anh ra sân bay nhé.”
“…”
Bùi Chi Hành hoàn toàn hết cách với cô, anh nhìn ngón tay của cô, nắm vào lòng bàn tay, xoa xoa:
“Được.”
Anh nói:
“Anh tìm giúp em thêm một trợ lý nữa nhé?”
Lộ Tuệ Tuệ: “Thôi đừng, hai người là đủ rồi.”
Cô nghiêm túc nói:
“Những chuyện như vậy sẽ không xảy ra lần nào nữa, tuyệt đối không. Anh yên tâm đi.”
Đúng là Bùi Chi Hành đang không yên lòng.
Anh không muốn phải trải qua sự kiện như vậy lần thứ hai.
Lúc hai người đang lặng lẽ ngồi bên sofa trò chuyện, dì Dương và dì Trần đã bưng đồ ăn từ bếp ra, gọi:
“Lại đây ăn cơm trước đi này.”
Đoàn người đứng dậy hỗ trợ.
Trên bàn ăn, ai nấy đều hòa thuận vui vẻ.
Lộ Niên Niên và Lộ Tuệ Tuệ là hai đối tượng cần được chăm sóc đặc biệt, đồ ăn trong bát gần như đầy ụ, hết Lộ Cảnh Sơn, bạn trai, lại đến dì Dương và dì Trần thi nhau gắp.
Vì để không phụ lòng tốt của mọi người, Lộ Tuệ Tuệ và Lộ Niên Niên ép mình phải ăn hết, ăn đến mức no căng.
Ăn cơm xong, biết Bùi Chi Hành muốn đưa Lộ Tuệ Tuệ ra sân bay, Lộ Cảnh Sơn mới định quay về công ty, ông còn công việc phải giải quyết gấp. Trước khi đi, Lộ Tuệ Tuệ theo ông đến thư phòng.
“Bố, bố muốn nói gì với con?”
Lộ Cảnh Sơn trầm ngâm, thấp giọng gọi:
“Tuệ Tuệ.”
“Dạ?”
“Bố xin lỗi con.”
Lộ Cảnh Sơn nhìn cô:
“Tất cả là lỗi tại bố.”
Lộ Tuệ Tuệ ngẩn người, bất đắc dĩ nói: