Nguyên chủ Tuệ Tuệ không có ý lợi dụng người khác, cô ấy thật sự không có lựa chọn nào khác.
Cô ấy cũng không mắc bệnh ngôi sao, càng không có chuyện mời rượu xong ngủ với người khác, có thể có mời rượu nhưng chỉ xã giao, nói thật thì việc nghệ sĩ trong ngành uống rượu trên bàn ăn là chuyện thường tình.
Chưa kể đến già vị của Lộ Tuệ Tuệ, thậm chí rất nhiều nghệ sĩ top đầu thỉnh thoảng cũng phải xuất hiện tham gia những bữa tiệc xã giao, dùng bữa, uống rượu, tán gẫu.
Không còn cách nào, đây là việc xã giao cơ bản nhất.
Lộ Tuệ Tuệ nằm trên giường suy nghĩ, chờ hôm sau khi Hạ Lỵ đến, cô sẽ bàn bạc với Hạ Lỵ xem có cách nào để rửa sạch danh tiếng cho nguyên chủ không..
Cô không muốn khi cô ấy đã rời đi rồi mà còn bị mắng.
-
Sáng hôm sau, Bùi Chi Hành quay lại công ty làm việc.
Tình trạng của Lộ Tuệ Tuệ được cải thiện nên anh phải đến công ty để xem và họp hành.
Thế nên, Bùi Chi Hành đã đến bệnh viện sớm nahừm kiểm tra.
Khi mở cửa ra, anh thấy hai người đang ngủ say bên trong.
Bùi Chi Hành nhíu mày nhìn đồng hồ, bình thường lúc này Lộ Tuệ Tuệ đã thức rồi.
Bùi Chi Hành bước nhẹ vào, Lộ Tuệ Tuệ và Lộ Niên Niên vẫn chưa dậy, họ vẫn đang ngủ.
Vốn dĩ anh muốn qua đây ăn sáng với Lộ Tuệ Tuệ.
Bùi Chi Hành cụp mắt, đi đến bên giường nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Lộ Tuệ Tuệ một lúc, sau đó lại lặng lẽ bước ra ngoài.
“A Hành.”
Là Thẩm Tự, cậu của Bùi Chi Hành.
Sau khi trở lại Lộc Thành, vì để yên tâm hơn, Bùi Chi Hành sắp xếp người vào bệnh viện nơi Thẩm Tự làm việc.
Hơn nữa, bệnh viện tư nhân này còn nổi tiếng về tính riêng tư, trang thiết bị tiên tiến, thích hợp để Lộ Tuệ Tuệ và Lộ Niên Niên hồi phục sức khỏe.
Bùi Chi Hành đáp lại.
Thẩm Tự quay đầu, nhìn vào trong, cười hỏi:
“Cả Tuệ Tuệ và Niên Niên đều chưa dậy à?”
Bùi Chi Hành: “Ừm.”
Anh và Thẩm Tự xấp xỉ tuổi nhau, ít khi gọi là cậu, bình thường hay gọi thẳng tên, ít khi xưng hô.
Thẩm Tự nhướng mày, trêu:
“Tìm Tuệ Tuệ làm gì? Giờ này rồi mà con chưa đi làm nữa?”
Bùi Chi Hành thờ ơ nhìn anh ta:
“Thế giờ này cậu ở bệnh viện làm gì?”
Nếu anh nhớ không lầm thì lúc này chưa tới giờ làm việc của bác sĩ.
Nghe vậy, Thẩm Tự “chậc chậc”:
“Vừa nhìn là biết con không quan tâm đến cậu rồi, tối qua cậu trực mà.”
Anh ta phàn nàn với anh:
“Cháu chỉ biết nhớ chuyện của bạn gái thôi, còn chuyện cậu làm ở bệnh viện này cũng quên luôn rồi đúng không?”
Bùi Chi Hành: “... Không phải đâu.”
Anh thản nhiên nói:
“Tối qua mấy giờ họ ngủ vậy?”
Thẩm Tự: “... Sao cậu phải quan tâm đến mấy giờ bạn gái cháu ngủ hả?”
Bùi Chi Hành lại thờ ơ nói:
“Không phải cậu là bác sĩ của họ à?”
Thẩm Tự nghẹn họng.
Bùi Chi Hành lại bổ sung tiếp:
“Chẳng lẽ buổi tối bệnh viện của cậu không kiểm tra phòng bệnh sao?”
Thẩm Tự: “Có kiểm tra.”
Nhưng buổi tối, các y tá thường đi vòng quanh khu bệnh, bác sĩ thì ngoài việc đến thăm những bệnh nhân quan trọng, những bệnh nhân chấn động não ở bệnh viện hồi phục như Lộ Tuệ Tuệ và Lộ Niên Niên, họ thường không đến.
Bùi Chi Hành nhướng mày, ý rất rõ.
Thẩm Tự cạn lời:
“Cậu nghe y tá nói tối qua hai người cùng xem chương trình giải trí, sau mười hai giờ mới đi ngủ.”
“…”
Bùi Chi Hành trầm mặc, nhìn vào trong.
Thẩm Tự quan sát vẻ mặt anh, đại khái có thể đoán được anh đang nghĩ gì.
Anh ta nhướng mày, hỏi đùa: “Nhận được đáp án này, cháu nghĩ thế nào?”
“Nghĩ gì?”
“Biết rồi còn hỏi.”
Thẩm Tự nhẹ nhàng nói:
“Thật nhàm chán.”
Bùi Chi Hành cứng họng, nhìn anh ta:
“Cậu thú vị, thú vị vậy sao còn độc thân?”
Thẩm Tự: “Con còn công kích người nhà nữa hả?”
Anh ta nói:
“Không sợ cậu sẽ đi nói với mẹ con à?”
Nghe vậy, Bùi Chi Hành chế nhạo:
“Cậu là học sinh tiểu học à? Còn đi mách lẻo nữa.”
Thẩm Tự hừ nhẹ.
Anh ta là học sinh tiểu học thì sao nào, ai lại để người ta coi thường hết lần này đến lần khác chỉ vì độc thân?
Hơn nữa là do anh ta không muốn tìm, chứ không phải là không tìm được.
Hai người đấu mồm với nhau một hồi, Thẩm Tự nghiêm túc nói:
“Ngày mai cậu sẽ sắp xếp người đến kiểm tra, nếu không sao thì có thể xuất viện, nhưng có một điều cháu cần phải chú ý.”
Bùi Chi Hành nheo mắt.
Thẩm Tự khẽ mỉm cười nói:
“Tuệ Tuệ có di chứng chấn động não khá nặng, không thích hợp vận động mạnh.”
Bùi Chi Hành bị sặc.
Vành tai anh đỏ lên.
Bùi Chi Hành còn chưa kịp nói gì, Thẩm Tự như phát hiện ra thế giới mới:
“Ồ, sao tai cháu tôi lại đỏ vậy ta.”
“…”
Lộ Tuệ Tuệ và Lộ Niên Niên đánh một giấc đến mười giờ mà chẳng ai đến làm phiền.
Ban đầu bác sĩ định kiểm tra phòng buổi sáng nhưng Thẩm Tự đã đặc biệt dặn dò, vậy nên mọi người đều tự giác đi vòng qua. Với lại hai người họ cũng không gặp chuyện gì quá nghiêm trọng, lát nữa kiểm tra sau là được.