Chó đốm: "……"
Mọi người: "……"
Khương Ngũ Hồ lau nước mắt ở khóe mắt, hỏi: "Sao lại gọi cái tên đó?"
Khương Thất Ngư nhe răng cười: "Sau này ra ngoài dắt chó đi dạo, chẳng phải là ‘lục lục đại thuận’ sao!"
*"Lục lục đại thuận": có nghĩa là may mắn lớn, ban đầu chỉ ngày mùng 6 tháng 6 âm lịch. Cụm từ này thường được dùng để chúc những người trung niên hạnh phúc gia đình, công việc thuận lợi, sự nghiệp thành công, và sức khỏe tốt. Nguồn gốc từ "Tả Truyện": "君义,臣行,父慈,子孝,兄爱,弟敬,此数者累谓六顺也" (Vua có nghĩa, tôi có lễ, cha nhân từ, con hiếu thảo, anh em yêu thương, em kính trọng, những điều này được gọi là lục thuận).
Khương Tử Nhiễm bước xuống lầu, nhìn thấy Khương Thất Ngư và hai anh trai cùng cha mẹ nói chuyện vui vẻ.
Rõ ràng mọi người đều biết cô ta bị sốt chưa khỏi, nhưng không ai bước lên lầu hỏi thăm cô ta một tiếng.
Khương Tử Nhiễm tức đến mức nghiến răng.
Chương trình kỳ này kết thúc, fan của cô ta không những không tăng mà còn mất một lượng lớn!
Còn Weibo của Khương Thất Ngư lại đạt tới năm triệu người theo dõi rồi.
Cô ta phải mất gần nửa năm để tăng lên năm triệu, trong khi Khương Thất Ngư chỉ mất ba ngày để đạt được điều đó!
Làm sao cô ta không tức giận cơ chứ?
Khương Tử Nhiễm ho một tiếng, yếu ớt gọi: "Anh cả, anh năm, hai anh tới rồi."
Khương Nhất Phàm ngẩng đầu, nhìn thấy Khương Tử Nhiễm mặt mày tái nhợt, có chút đau lòng: "Tử Nhiễm, em đỡ sốt chưa?"
Khương Tử Nhiễm vịn cầu thang đi xuống: "Sắp khỏi rồi ạ, cảm ơn anh cả quan tâm, khụ khụ khụ."
[Lợn nái đeo yếm—Khương Tử Nhiễm cô đúng là có hết chiêu này đến chiêu khác! Phấn trên mặt còn dày hơn cả bức tường, cũng chỉ lừa được người chưa bao giờ trang điểm như Khương Nhất Phàm thôi!]
[Tối qua người ra ngoài nhảy Disco với bạn bè không phải là cô à? Còn lấy tiền an ủi của mấy anh trai để gọi hai anh đẹp trai ra nữa! Phẩy tay một cái đã hết một triệu!]
Khương Nhất Phàm: "…"
Lúc này Khương Nhất Phàm thật sự cảm thấy Khương Tử Nhiễm tiêu tiền quá hoang phí!
Trong chuyện này, vẫn là Khương Thất Ngư tốt hơn.
[Mới gọi hai anh thôi á? Nếu mình có tiền, ít nhất phải gọi tám anh mới đã!]
[Cái gọi là đức hạnh đáng ghét của mình toàn dựa vào việc không có tiền để giữ vững!]
Khương Nhất Phàm: "……"
Kẻ tám lạng, người nửa cân.
Khương Nam Sơn nghe thấy tiếng lòng của Khương Thất Ngư mà không hề ngạc nhiên chút nào.
So với mẹ con bé thì nó còn kém một chút.
Ánh mắt Tô Nhậm Mẫn thoáng qua ý cười, nghĩ thầm sau này sẽ chuyển nhiều tiền cho Khương Thất Ngư hơn.
Con gái còn trẻ phải đi nhiều nơi, nhìn nhiều thứ, nếu không dễ bị đàn ông lừa dối!
Nhìn thấy vẻ quan tâm trên mặt Khương Nhất Phàm nhanh chóng biến mất, những người khác cũng không hề hỏi thăm cô ta, Khương Tử Nhiễm âm thầm nắm chặt tay.
Đều tại con khốn Khương Thất Ngư này đã cướp đi gia đình của cô ta!
Cô ta lặng lẽ lườm Khương Thất Ngư một cái.
Điều này dẫn đến việc Khương Tử Nhiễm vừa mới bước xuống lầu, Đại Thuận đã đuổi theo cắn cô ta.
Mặt Khương Tử Nhiễm đen như đáy nồi, suýt nữa không nhịn được mà đá bay Đại Thuận.
Khương Thất Ngư vội vàng ôm lấy Đại Thuận, vuốt ve đầu nó: "Đừng sợ đừng sợ, có chị ở đây, yêu ma quỷ quái nào cũng không làm gì được em!"
Khương Tử Nhiễm: "…"
Nói ai là yêu ma quỷ quái đấy?
Khương Nhất Phàm và Khương Ngũ Hồ muốn ở lại nhà ăn trưa, Khương Tứ Hải cũng gọi điện về nói lát nữa sẽ về ăn cơm.
Nhưng anh ta về muộn một chút, không cần đợi.
Trên bàn ăn, cả nhà cùng ngồi ăn cơm.
Khương Thất Ngư ôm Đại Thuận, có chút cảm khái.
Gen của nhà họ Khương thực sự quá tốt!
Nhà họ Khương có tổng cộng năm người con trai, đến giờ cô chỉ chưa gặp cặp song sinh thứ hai và thứ ba.
Chắc cũng không xấu xí gì đâu.
Cả gia đình ngồi cùng nhau ăn cơm, nhà họ Khương cũng không tránh khỏi việc bàn về chủ đề kết hôn.
Bây giờ tất cả áp lực dồn hết lên Khương Nhất Phàm.