Khương Tử Nhiễm khoác áo của Khương Tứ Hải, thấy Khương Thất Ngư vào, mắt cô ta bốc lửa!
Công lao cuối cùng vẫn bị cô ả này cướp mất!
Nhưng may là trái tim của anh tư vẫn thuộc về cô ta.
Cô ta muốn cho Khương Thất Ngư thấy anh tư cưng chiều cô ta như thế nào!
Khương Tử Nhiễm chớp mắt, nũng nịu gọi: "Anh tư, em chóng mặt quá."
Quả nhiên Khương Tứ Hải vô cùng căng thẳng, thậm chí không nhìn thấy Khương Thất Ngư đã vào.
Khương Thất Ngư trợn trắng mắt.
[Màn diễn này đúng là Ngô Kinh đạp Châu Kiệt Luân* - xuất sắc tuyệt vời!]
*Ngô Kinh đạp Châu Kiệt Luân (吴京踩了周杰伦), chơi chữ âm gần giống nhau, "京踩绝 (杰) 伦" kinh thải tuyệt (kiệt) luân, ý là 精彩绝伦 (tinh thải tuyệt luân) - xuất sắc tuyệt vời.
Tuy Khương Tứ Hải không nhìn thấy Khương Thất Ngư vào, nhưng vẫn nghe được tiếng lòng của cô.
Cô lấy đâu ra mấy câu thành ngữ này vậy?
Anh ta đi đến bên cạnh Khương Tử Nhiễm, để Khương Tử Nhiễm dựa vào vai mình rồi mới nhìn về phía Khương Thất Ngư.
Khương Thất Ngư cười hì hì đi tới: "Tôi đã được tính là đã hỗ trợ bắt được tội phạm bị truy nã rồi phải không?"
Khương Tứ Hải gật đầu: "Đúng vậy."
Đây là cố ý nhấn mạnh trước mặt anh ta, để anh ta nhớ kỹ điều tốt của cô phải không?
Bây giờ anh ta cũng không còn ghét Khương Thất Ngư nữa.
Nhưng chắc chắn vẫn không bằng Nhiễm Nhiễm đã ở bên cạnh mình hai mươi năm.
Nhiễm Nhiễm yếu đuối hiền lành, cần được bảo vệ.
"Tôi sẽ nhớ..."
Những lời sau Khương Tứ Hải chưa kịp nói xong.
Đã nghe Khương Thất Ngư sáng mắt lên nói: "Vậy khi nào họ gửi tôi số tiền thưởng năm trăm nghìn tệ cho việc bắt tội phạm bị truy nã thế?"
Khương Tứ Hải: "???"
Khương Tứ Hải ngạc nhiên ngồi thẳng dậy, đầu Khương Tử Nhiễm bị anh ta đẩy xuống.
"Cô cố ý tìm tôi chỉ để hỏi việc này thôi à?"
Khương Thất Ngư chớp chớp mắt: "Chứ còn gì nữa?"
[Tuy bây giờ mình đã thực hiện được tự do tài chính, muốn không mua cái gì thì không mua cái đó.]
[Nhưng năm trăm nghìn tệ vẫn là một sự cám dỗ lớn đối với mình! Thậm chí mình còn không dám tưởng tượng, nếu mình có năm trăm nghìn trong tay, mình có thể mua được bao nhiêu bánh ngọt, sô-cô-la, que cay, khoai tây chiên, bánh trứng mà mình thích ăn nữa...]
Khương Tứ Hải hơi ngượng ngùng: "Tôi biết rồi, tôi sẽ báo cáo lên trên, đến lúc đó sẽ thông báo cho cô."
Khương Thất Ngư vui vẻ ra mặt, nhảy chân sáo đi mất.
Khương Tử Nhiễm bên cạnh có vẻ không vui: "Anh tư, em..."
Khương Tứ Hải vừa định quay đầu nói chuyện với Khương Tử Nhiễm, thì nghe được giọng nói.
[Vụ trộm này không chỉ mất một sợi dây chuyền, mà còn có...]
Khương Tứ Hải trợn to mắt.
Vụ trộm mà Khương Thất Ngư nói có phải là vụ mất trộm két sắt của bà chủ Dương không?
Không chỉ một sợi dây chuyền, vậy còn gì nữa?
Vụ án này đã được cục cảnh sát tiếp nhận gần nửa tháng rồi, mà vẫn chưa tìm ra manh mối gì.
Ngày nào bà chủ Dương cũng đến cục làm ầm ĩ mấy lần.
Nhà bà ta cũng có quan hệ, cấp trên cũng liên tục gây áp lực, nhưng vẫn không phá được án!
Toàn bộ vụ án cũng rất đơn giản, chỉ là một sợi dây chuyền quý giá trong két sắt của bà chủ Dương bị mất, nên bà ta đi báo án.
Nhưng tất cả người giúp việc trong nhà đều đã bị thẩm vấn, không ai thừa nhận, mà ai cũng có chứng cứ ngoại phạm.
Camera giám sát hôm đó cũng vừa hay bị hỏng, nên mãi vẫn không phá được án.
Trước khi nhận được tin nhắn của Mạnh Kỳ Yến, anh ta vẫn đang theo vụ án này.
Thực ra phần lớn thời gian của cảnh sát đều sẽ điều tra những vụ án nhỏ, dù sao bây giờ thế đạo thái bình, những vụ án mạng gì đó cũng khá hiếm.
Đối với vụ án này, đội trưởng đã cho anh ta thời hạn.
Khương Tứ Hải dỏng tai lên nghe tiếp.
Thì nghe được Khương Thất Ngư nói tiếp: [Bé đẹp trai xinh đẹp quá đi!]
Khương Tứ Hải: "..."
Không phải, Mạnh Kỳ Yến xuất hiện lúc này làm gì?