Hoắc Diên Xuyên nhếch môi cười nhạt, giọng nói trầm thấp nhưng đầy cay đắng:
"Sao? Nhìn thấy tôi, cô thất vọng lắm à? Nếu tôi không đến, có phải cô đã đồng ý với cậu ta rồi không? Vậy mà tôi lại không biết, vợ tôi hóa ra được hoan nghênh đến thế. Tôi có nên cảm thấy tự hào không?"
Câu nói đầy châm biếm này chỉ đủ để ba người họ nghe thấy.
Thẩm Yến Đình nghe vậy, trong lòng thoáng dâng lên sự khó hiểu. Anh nhìn Khương Ngư, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng không giấu nổi vẻ bối rối:
"Ý anh ta là gì, Tiểu Ngư Nhi? Anh ta nói cô là... vợ anh ta?"
Hoắc Diên Xuyên nghe thấy cách xưng hô “Tiểu Ngư Nhi” mà Thẩm Yến Đình dành cho Khương Ngư, ánh mắt lập tức tối lại, hàn khí càng tăng lên. Nhưng điều khiến anh thực sự chú ý là chiếc khăn quàng cổ màu xanh lam trên cổ cậu ta.
"Chiếc khăn quàng cổ này, vì sao lại nằm trên cổ cậu?" Giọng anh trầm và sắc lạnh.
Thẩm Yến Đình nhìn lại chiếc khăn, ánh mắt không hề nao núng:
"Liên quan gì đến anh? Đây là quà mà Tiểu Ngư Nhi tặng tôi."
Câu trả lời của Thẩm Yến Đình như xát muối vào lòng Hoắc Diên Xuyên. Anh siết chặt tay, sự giận dữ trong mắt như muốn bùng nổ.
“Thì ra ngay từ đầu, mình chỉ là kẻ tự mình đa tình. Thật nực cười.”
Chiếc bánh kem trên bàn tựa như đang chế nhạo Hoắc Diên Xuyên, nhưng với anh, điều đó chẳng quan trọng. Trong mắt anh, Khương Ngư là vợ của mình, và cậu nhóc non nớt kia nghĩ gì thì cũng chỉ là giấc mộng hão huyền.
Không nói thêm lời nào, Hoắc Diên Xuyên sải bước đến bên Khương Ngư, vung tay giữ chặt lấy vai cô.
"Hoắc Diên Xuyên, anh làm gì thế?!" Khương Ngư giật mình, cố vùng ra nhưng không thoát nổi sự kiềm giữ mạnh mẽ.
"Buông cô ấy ra!" Thẩm Yến Đình đứng bật dậy, ánh mắt đầy tức giận nhìn Hoắc Diên Xuyên.
Hoắc Diên Xuyên cười nhạt, nụ cười mang theo sự thách thức:
"Tôi thân mật với vợ mình, cậu có quyền gì can thiệp?"
Câu nói của anh như một nhát d.a.o cắm vào lòng Thẩm Yến Đình. Đôi mắt cậu d.a.o động, giọng nói lạc đi:
"Tiểu Ngư Nhi, anh ta nói thật sao?"
Khương Ngư chần chừ trong thoáng chốc, rồi nhẹ gật đầu, ánh mắt thoáng chút áy náy:
"Đúng vậy. Yến Đình, tôi xin lỗi. Tôi không cố ý giấu anh, chỉ là tôi nghĩ không cần thiết phải nói ra. Nhưng tôi chưa từng lừa dối anh."
Nhìn gương mặt sưng đỏ của Thẩm Yến Đình, Khương Ngư cảm thấy áy náy vô cùng. Cô không hiểu vì sao Hoắc Diên Xuyên lại hành động thiếu kiềm chế như vậy.
Thẩm Yến Đình dù đau nhưng vẫn cố gắng mỉm cười với Khương Ngư:
"Không sao. Tôi biết cô nhất định có lý do riêng. Có phải anh ta ép buộc cô không? Nếu vậy, đừng lo, tôi sẽ giúp cô."
"Không phải như vậy đâu, Yến Đình," Khương Ngư khẽ lắc đầu, giọng nói pha lẫn sự bất lực.