Khương Ngư cười nhạt, như thể đã lường trước câu trả lời của anh.
“Không sao đâu. Tôi lớn thế này rồi, ai dám bắt cóc tôi chứ?”
“Không phải chuyện đó.” Giọng anh trầm xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, nghiêm túc nói: “Ban đêm không chỉ nguy hiểm vì người, mà còn do đường xá. Cô không thể đảm bảo an toàn được.”
Khương Ngư biết anh nói không sai, nhưng cơ hội đi học lần này rất quan trọng. Cô cúi đầu suy nghĩ một lát, rồi ngẩng lên, nhìn thẳng vào anh:
“Hoắc Duyên Xuyên, anh không cần lo lắng. Tôi nhất định sẽ cẩn thận. Đây là chuyện tôi thực sự muốn làm, và tôi sẽ tìm cách để tự bảo vệ mình.”
Hoắc Duyên Xuyên nheo mắt lại, giọng điệu bình thản nhưng mang theo chút sắc bén:
“Không được, Khương Ngư. Việc học rất quan trọng, nhưng không thể so sánh với sự an toàn của cô. Cô thật sự nghĩ kẻ xấu sẽ bỏ qua cô sao? Cô chỉ là một cô gái trẻ, đi một mình trong đêm tối, nếu gặp nguy hiểm thì làm sao tự vệ? Chẳng lẽ đến lúc đó cô cầu xin vài câu là chúng sẽ thả cô đi? Nếu chúng không chỉ muốn tiền thì sao?”
Câu cuối cùng anh không nói rõ, nhưng Khương Ngư vẫn hiểu ý. Chỉ cần nghĩ đến khả năng ấy, cô cảm thấy sống lưng lạnh toát. Là phụ nữ, dù mạnh mẽ đến đâu, cô cũng không thể so sánh về thể lực với một người đàn ông trưởng thành. Hơn nữa, dung mạo cô khá bắt mắt, càng dễ khiến người khác nảy sinh lòng tham.
Suy nghĩ này khiến cô nhất thời trầm mặc. Phải chăng mình thực sự không thể đi học được? Tâm trạng Khương Ngư chùng xuống, vẻ mặt thất vọng rõ ràng khiến Hoắc Duyên Xuyên thoáng mềm lòng.
Thực tế, anh không hề phóng đại. Gần đây có tin tức về một nhóm chuyên bắt cóc phụ nữ và trẻ em, dù cảnh sát đã nỗ lực truy bắt nhưng vẫn chưa có nhiều manh mối. Hoắc Duyên Xuyên biết rõ sự nguy hiểm đang rình rập, anh càng không muốn Khương Ngư phải đối mặt với rủi ro.
Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt như xuyên thấu mọi suy nghĩ. Cuối cùng, giọng nói của anh vang lên, dứt khoát:
“Cho nên, từ giờ cô đi học, tôi sẽ chịu trách nhiệm đưa đón.”
Khương Ngư ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn anh:
“Hả?”
“Sao thế, cô không tin à?”
Ánh mắt nghi hoặc, ngỡ ngàng của cô khiến Hoắc Duyên Xuyên cảm thấy có chút buồn cười. Trong lòng anh cười khổ, không ngờ cô nhóc này lại không tin tưởng anh đến vậy.
Nhưng trái với dự đoán của anh, Khương Ngư lắc đầu, thẳng thắn từ chối:
“Không cần đâu. Như vậy quá phiền phức. Anh chỉ cần cho tôi mượn tiền là được, tôi sẽ mua xe đạp. Nếu gặp nguy hiểm, tôi không đánh lại thì chẳng lẽ không chạy được sao?”
Lời từ chối đầy cương quyết của cô khiến Hoắc Duyên Xuyên thoáng nhíu mày. Anh im lặng nhìn cô, ánh mắt trở nên trầm ngâm. Còn Khương Ngư thì bối rối, lòng bắt đầu tính toán.