Không có lấy một hạt bụi.
Rõ ràng, Lục Trầm là một người rất ngăn nắp.
Anh có thể ghét bỏ nguyên chủ, nhưng trên phương diện sinh hoạt, chưa từng bạc đãi cô ta. Chỉ từ những điều nhỏ nhặt ấy, cũng có thể thấy được nhân phẩm của anh.
Nghĩ đến đây, Tần Chiêu Chiêu không khỏi thở dài.
Nguyên chủ tuy đáng ghét, nhưng thực chất không phải người xấu. Cô ta chỉ muốn giữ lại cuộc hôn nhân này, muốn giữ lại người đàn ông mình ao ước.
Chỉ là, cách làm của cô ta quá sai lầm.
Tất cả đều bắt nguồn từ sự nuông chiều thái quá của cha mẹ, khiến cô ta ích kỷ, không biết cách cư xử, từng bước đẩy mọi chuyện đến mức không thể cứu vãn.
Bây giờ, mọi thứ đã quá muộn.
Cô không phải nguyên chủ, nhưng lại tiếp nhận thân xác này. Trước khi ly hôn, có lẽ cô nên thay đổi điều gì đó.
Ít nhất, khiến Lục Trầm có thể nhìn nhận nguyên chủ một cách công bằng hơn.
Hai người có thể bình tĩnh ngồi xuống, nói chuyện rõ ràng rồi chia tay trong hòa bình.
Cũng xem như cho nguyên chủ một lời giải thích.
Nghĩ vậy, cô bắt tay vào nấu bữa sáng.
Trước tiên, cô vo gạo, nấu một nồi cháo trắng.
Trong lúc chờ cháo sôi, cô đập trứng, đánh tan rồi rán thành bốn chiếc bánh vàng ươm, thơm lừng.
Mở tủ, cô thấy một quả dưa chuột còn tươi, liền lấy ra đập dập, thêm giấm, muối, bột ngọt, dầu mè, trộn thành một đĩa nộm đơn giản.
Sau đó, cô bày tất cả lên bàn, chuẩn bị sẵn sàng.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng ngủ phía đối diện phát ra tiếng động.
Tần Chiêu Chiêu biết, Lục Trầm đã dậy.
Cô hít sâu một hơi, bước ra khỏi phòng.
...
Lục Trầm ngủ không yên suốt cả đêm.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, anh nghe thấy trong phòng Tần Chiêu Chiêu có tiếng lạch cạch. Lúc thì tiếng kéo ghế, lúc thì tiếng mở cửa, lúc lại như có ai đó đang di chuyển đồ đạc.
Anh nhíu mày, nhưng không bận tâm.
Dựa vào những chuyện trước đây, anh cũng chẳng buồn đoán xem cô ta đang bận rộn làm gì.
Mơ mơ màng màng cho đến khi tiếng gà gáy vang lên, anh mới ngồi dậy.
Đầu óc có chút choáng váng, tinh thần cũng không được tốt lắm.
Đúng lúc ấy, một mùi thơm nức mũi bất ngờ len lỏi vào cánh mũi anh.
Anh khẽ nhíu mày.
Hẳn là mấy quân tẩu nhà bên dậy sớm nấu bữa sáng rồi.
Anh hoàn toàn không nghĩ đến chuyện đó có thể liên quan đến Tần Chiêu Chiêu.
Trời vừa tờ mờ sáng, Lục Trầm mở cửa phòng thì thấy Tần Chiêu Chiêu đứng ngay trước mặt.
“Lục Trầm, tôi đã làm bữa sáng.”
Anh thoáng khựng lại, ánh mắt trầm xuống, trong lòng dâng lên một cảm giác cảnh giác. Cô đang giở trò gì đây?
Người phụ nữ này trước giờ luôn lười biếng, không biết nấu ăn, đột nhiên lại chủ động làm bữa sáng? Anh tuyệt đối không thể tin tưởng cô.
Lục Trầm giữ vẻ mặt lạnh lùng, bước chân không dừng lại, giọng nói thờ ơ: “Không cần, cô tự ăn đi.”