{{ msgSearch }}

Tủ truyện

283

Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Một Nha Đích Thỏ Tử 622 Chữ 27/02/2025 18:49:03

Vừa rồi, khi Thu Cúc nhắc đến chồng, vẻ hoảng sợ thoáng qua trên mặt Dương Tiểu Yến đã không qua được mắt cô.

Có lẽ không phải cô ấy không muốn nói, mà là không dám nói.

Tần Chiêu Chiêu thở dài, nhẹ giọng khuyên nhủ:

"Thôi được rồi, cô không sao là tốt. Nhưng với tình trạng này, cô không nên quá lao lực. Tốt nhất là nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa. Nếu không giữ gìn sức khỏe, sau này muốn có con sẽ khó khăn đấy."

Những lời này khiến Dương Tiểu Yến xúc động, hốc mắt cô đỏ lên, nước mắt dâng tràn nhưng cô cố kiềm lại.

Cô cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Tần Chiêu Chiêu, giả vờ chăm chú vào đôi đế giày trong tay, khẽ đáp:

"Tôi hiểu rồi."

Thực ra, Tần Chiêu Chiêu không thích những người có tính cách yếu đuối, chỉ biết trốn tránh mà không tự tìm cách giải quyết vấn đề.

Lục Trầm từng nói, khi chưa hiểu rõ tình huống thì không nên tùy tiện can thiệp vào cuộc sống của người khác.

Dương Tiểu Yến không muốn chia sẻ, thì họ cũng nên giữ khoảng cách, dù sao đó cũng là chuyện riêng của cô ấy, không liên quan đến họ.

Dù trong lòng vẫn còn rất nhiều nghi vấn, nhưng Tần Chiêu Chiêu không hỏi thêm nữa mà chỉ lặng lẽ cúi đầu tiếp tục công việc.

Khoảng nửa tiếng sau, Dương Tiểu Yến đột nhiên lên tiếng:

"Tần Chiêu Chiêu, tôi quên mang giấy vệ sinh. Cô có thể cho tôi mượn hai tờ được không?"

"Được, giấy vệ sinh để trong tủ. Cô đi theo tôi lấy nhé."

Dương Tiểu Yến gật đầu, nhỏ giọng cảm ơn.

Tần Chiêu Chiêu đứng dậy, mỉm cười:

"Không có gì. Đi thôi."

Dương Tiểu Yến lặng lẽ đi theo sau Tần Chiêu Chiêu đến chỗ tủ đồ.

Phòng tủ đồ là một căn phòng riêng biệt, dành cho nhân viên cất giữ vật dụng cá nhân. Thường ngày, nơi này rất ít người lui tới, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng bước chân vang vọng.

Tần Chiêu Chiêu lấy chìa khóa, chuẩn bị mở tủ thì phía sau vang lên giọng nói nhỏ nhẹ:

"Tần Chiêu Chiêu."

Cô hơi khựng lại, quay đầu nhìn Dương Tiểu Yến: "Sao vậy?"

Dương Tiểu Yến mím môi, ánh mắt có chút ngập ngừng, rồi chậm rãi nói: "Cảm ơn cô... vì đã cứu tôi hôm trước. Nếu không nhờ cô, có lẽ tôi đã c.h.ế.t rồi."

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười nhẹ, giọng điềm đạm: "Không cần phải nói vậy. Tôi chỉ đưa cô đến Y Vụ Sở, chính các bác sĩ ở đó đã cứu cô."

Nhưng Dương Tiểu Yến lắc đầu, ánh mắt cô ấy tràn đầy xúc động: "Bác sĩ đã nói với tôi rằng chính cô là người kịp thời nhận ra tôi bị sảy thai, nhờ đó họ mới cứu được tôi đúng lúc. Nếu muộn thêm vài phút, có lẽ tôi đã không còn sống đến bây giờ."

Nhìn dáng vẻ yếu đuối của Dương Tiểu Yến, lòng Tần Chiêu Chiêu chợt dâng lên nỗi xót xa. Cô khẽ thở dài, dịu dàng nói: "Dương Tiểu Yến, tôi không biết cô đã trải qua những gì. Nếu cô không muốn nói, tôi cũng sẽ không ép. Nhưng tôi muốn khuyên cô một điều: là phụ nữ, cô phải biết bảo vệ và yêu thương bản thân mình. Tôi có học qua y học, tình trạng sức khỏe của cô thực sự khiến tôi lo lắng. Giờ cô nên nằm nghỉ ngơi chứ không phải đến đây làm việc. Cô đang đùa với sức khỏe của mình đấy. Nếu sau này còn muốn có con, nhất định cô phải chăm sóc cơ thể cho tốt."

Sưu Tầm, 27/02/2025 18:49:03

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :