"Đúng đấy, đi lại nhiều hơn sẽ không thấy cô đơn."
Những lời nói ấm áp này khiến trái tim Tần Chiêu Chiêu trở nên nhẹ nhõm.
Cuối cùng, cô cũng thay đổi được cách nhìn của mọi người, giúp nguyên chủ lấy lại danh dự.
Sau khi ly hôn với Lục Trầm, cô có thể yên tâm rời đi mà không còn tiếc nuối gì.
Còn về Lục Trầm, cô cũng chẳng cần để tâm đến anh nữa.
Dù cô có làm tốt đến đâu, những chuyện trước đây nguyên chủ đã làm vẫn in sâu trong lòng anh, trở thành một vết hằn không thể xóa nhòa. Thành kiến ấy sẽ không dễ dàng thay đổi chỉ trong một hai ngày.
Tần Chiêu Chiêu không còn thời gian để lãng phí với Lục Trầm. Anh nghĩ sao cũng được, cô không quan tâm nữa. Dù sao sau khi ly hôn, cô sẽ rời đi. Có thể cả đời này, hai người cũng chẳng gặp lại. Vậy thì ấn tượng tốt hay xấu có còn ý nghĩa gì đâu?
Cô chỉ cần làm tốt mọi việc của mình và chờ đợi một cuộc ly hôn trong bình lặng.
Lục Trầm không hề biết rằng, trong lòng Tần Chiêu Chiêu, anh đã hoàn toàn sụp đổ. Sau khi tiễn khách, chỉ còn lại anh và Chu Phú Quý đứng trước cửa nói chuyện.
"Phú Quý, chuyện giữa phụ nữ với nhau cứ để họ tự giải quyết. Tôi không muốn vì thế mà ảnh hưởng đến tình anh em của chúng ta."
Chu Phú Quý cười xòa, vỗ vai anh: "Cậu nói gì vậy? Chúng ta là đồng đội, vào sinh ra tử cùng nhau, chẳng lẽ chỉ vì chuyện này mà lại xa cách? Nếu vậy, hai chữ 'đồng đội' chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Người bị tổn thương là vợ cậu, tôi thay mặt Kiều Kiều xin lỗi cô ấy. Hy vọng hai người họ có thể giảng hòa."
Nghe vậy, Lục Trầm gật đầu, trong lòng thấy nhẹ nhõm phần nào. Anh cười đáp: "Được, tôi sẽ nói lại với cô ấy. Cậu cũng nên bảo vợ mình chú ý lời ăn tiếng nói. Tôi về đây."
Trở về nhà, vừa bước vào sân, Lục Trầm đã thấy quần áo, giày dép phơi đầy, sân cũng được quét dọn sạch sẽ.
Tần Chiêu Chiêu đang bưng một thúng gạo từ trong nhà đi ra. Vì bị Lý Kiều Kiều làm phiền nên cô chưa kịp nấu cơm. Giờ đã là giữa trưa, bụng cô đói đến mức kêu réo.
Lục Trầm cũng đã về, vậy nên cô quyết định nấu nhiều hơn một chút. Dù sao trong nhà, mọi thứ đều do anh mang về. Nếu anh ăn thì tốt, không ăn cũng chẳng sao.
Vừa bước ra khỏi phòng, cô đã thấy Lục Trầm đi tới. Cô không thèm nhìn anh, giọng điệu dửng dưng:
"Tôi nấu đủ cho hai người. Anh có ăn ở nhà không?"
Lục Trầm sững người. Trước đây, mỗi lần anh về, Tần Chiêu Chiêu đều vui vẻ, ríu rít quấn lấy anh. Thậm chí có lúc anh còn cảm thấy phiền, chỉ muốn tránh xa cô một chút.
Thế nhưng hôm nay, cô lại thờ ơ, giữ khoảng cách rõ rệt. Lẽ ra đây là điều anh mong muốn, vậy mà không hiểu sao, trong lòng lại cảm thấy là lạ.