Lục Trầm bước tới.
Sau khi trao đổi nhanh, anh cùng cảnh sát đưa t.h.i t.h.ể về đồn.
Trưởng đồn cảnh sát Hạ Đông Hải đang ngồi trong văn phòng chờ sẵn. Ông là một người dày dạn kinh nghiệm, trước nay vẫn thường xuyên hợp tác với Lục Trầm.
Sau khi nghe anh kể lại toàn bộ sự việc, Hạ Đông Hải trầm ngâm một lúc lâu rồi nói:
"Tên sát thủ này chắc chắn nhắm vào cậu. Hành tung của cậu đã bị lộ rồi."
Lục Trầm gật đầu, sắc mặt không chút d.a.o động: "Tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng có điều không hiểu, nếu hắn muốn g.i.ế.c tôi, tại sao lại ra tay với người cung cấp tin của tôi?"
Hạ Đông Hải khoanh tay trước ngực, ánh mắt sắc bén: "Bọn tội phạm tâm lý cực kỳ khó đoán. Cậu cần phải kiểm tra lại, xem hành tung của mình bị lộ ở đâu, hoặc có ai xung quanh cậu có vấn đề hay không."
Lục Trầm đã sớm nghĩ đến chuyện này.
"Những người bên cạnh tôi, tôi đều hiểu rõ. Họ không thể phản bội. Hơn nữa, chuyện tôi gặp người cung cấp tin, ngoài tôi ra, không một ai biết."
Hạ Đông Hải nhíu mày, một tay xoa cằm, vẻ mặt đầy suy tư: "Vậy thì đúng là kỳ lạ thật."
Chợt, Lục Trầm lên tiếng: "Tôi nghĩ tên sát thủ hôm nay có thể là A Khôn mà lão Đại Vương từng nhắc đến."
Hạ Đông Hải lắc đầu: "Không thể nào. Chúng tôi vẫn luôn truy tìm hắn, nhưng chưa từng có dấu vết gì. Một kẻ cẩn trọng như vậy, hắn không thể bất cẩn ra tay vào lúc này."
Lục Trầm nhếch môi, ánh mắt lạnh lùng: "Anh vừa nói đấy thôi, suy nghĩ của bọn tội phạm liều mạng, ai mà hiểu được."
Hạ Đông Hải trầm ngâm, rồi gật đầu: "Nếu thật sự là hắn thì lại là cơ hội tốt. Giữa ban ngày, ở nơi đông người như vậy, có lẽ đã có người nhìn thấy hắn. Tôi sẽ báo cho đội chuyên án phụ trách vụ lão Đại Vương kiểm tra việc này."
Sau khi rời đồn cảnh sát, Lục Trầm bước về phía chiếc xe Jeep của mình.
Chiếc xe này quá dễ nhận diện.
Dù anh đã đỗ xe ở một góc khuất và đi bộ đến gặp người cung cấp tin, nhưng nếu A Khôn thực sự có tai mắt theo dõi anh, thì việc hắn biết được hành tung của anh cũng không phải là chuyện khó hiểu.
Nghĩ đến đây, lưng anh bất giác lạnh toát.
A Khôn không chỉ là một kẻ mạnh, mà còn là một con cáo già đầy mưu mô.
Chắc chắn, trong bóng tối vẫn còn có tay chân của hắn.
Mang theo suy nghĩ nặng nề, anh trở về doanh trại.
Vừa bước vào văn phòng, Vương Đức Thuận liền đi tới báo cáo:
"Bố mẹ của Trương Vi Vi đã đến, họ nói có chuyện muốn gặp anh. Tôi đã sắp xếp họ ở khu tiếp khách, nhưng họ nhất quyết không chịu rời đi."
Lục Trầm thoáng cau mày.
Anh biết rõ mục đích của họ.
Sau một giây trầm ngâm, anh gật đầu: "Được rồi, tôi sẽ qua đó."
Tại khu tiếp khách, một cặp vợ chồng già với vẻ mặt đầy lo lắng ngồi trên ghế. Vừa nhìn thấy anh, họ lập tức đứng bật dậy.
Lục Trầm bước tới, chủ động chào hỏi: "Chào cô chú, xin lỗi đã để hai người đợi lâu. Tôi vừa mới trở về."
Mẹ của Trương Vi Vi nhìn thấy anh, đột nhiên lao tới, nắm lấy tay anh, quỳ sụp xuống đất.