Có vẻ họ vẫn chưa biết chuyện cô ta bị đuổi việc.
Lý Khánh Mai không dừng lại, chỉ thản nhiên nói:
"Không cần đợi, cô ấy về trước rồi."
Tôn Ni tò mò hỏi tiếp:
"Cô ấy xin nghỉ phép à?"
Lý Khánh Mai bình thản đáp:
"Không, cô ấy đã bị đuổi việc."
Tất cả mọi người – trừ Tần Chiêu Chiêu – đều giật mình thốt lên:
"Sao vậy?"
Lý Khánh Mai kể lại toàn bộ sự việc, bao gồm cả những chuyện xảy ra sau đó.
Nghe xong, mọi người chỉ biết lắc đầu, không còn gì để nói.
...
Khi về đến nhà, Tần Chiêu Chiêu bắt đầu đun nước nấu cơm.
Trương Mỹ Phượng mang sang một đĩa bánh hẹ chiên nóng hổi, tổng cộng sáu cái.
Nhìn số bánh, Tần Chiêu Chiêu cảm thấy hơi nhiều, định từ chối nhưng Trương Mỹ Phượng đã cười bảo:
"Không nhiều đâu! Chị có thể ăn ba cái một mình đó. Em bận rộn đi làm, không có thời gian nấu nướng, nên chị làm thêm chút để em có cái ăn."
Lời nói chân thành ấy khiến Tần Chiêu Chiêu cảm động. Cô nhận lấy đĩa bánh, chân thành nói:
"Chị cứ mang đồ sang cho em hoài, em ngại lắm."
Trương Mỹ Phượng lườm nhẹ, rồi cười bảo:
"Có gì đâu mà ngại! Em cũng thường xuyên mang đồ sang cho chị đấy thôi. Đừng khách sáo như vậy."
Tần Chiêu Chiêu gật đầu, ôm đĩa bánh vào lòng. Trương Mỹ Phượng vội vàng nói thêm:
"Chị còn một mẻ đang chiên, phải về ngay đây."
Tần Chiêu Chiêu tiễn chị ấy ra cửa, sau đó quay lại bếp.
Cô nấu một nồi cháo trắng, làm một đĩa khoai tây xào chua cay, cộng thêm bánh hẹ chiên mà Trương Mỹ Phượng mang đến. Đó là bữa tối hôm nay.
Mọi thứ xong xuôi thì mới hơn 5 giờ một chút.
Cô đóng cổng, vào phòng lấy quần áo để đi tắm. Sau khi tắm xong, cô giặt sạch bộ đồ vừa thay rồi phơi ngoài sân.
Những quả kỷ tử phơi trong mấy ngày qua cuối cùng cũng đã khô hoàn toàn. Cô cẩn thận cho chúng vào các lọ thủy tinh sạch sẽ.
Trước đây, nguyên chủ rất thích ăn trái cây đóng hộp, vì vậy trong nhà còn lại khá nhiều lọ thủy tinh chưa dùng đến. Cô giữ lại để đựng những thứ cần thiết, tiện lợi và đảm bảo vệ sinh.
Cô lấy một nắm kỷ tử bỏ vào cốc trà, rót nước nóng, rồi nằm dài trên giường, chờ Lục Trầm về ăn tối.
Do sự cố liên quan đến Lý Kiều Kiều, Lục Trầm cùng đồng đội trở về doanh trại với tâm trạng đầy lo lắng.
Anh đi ngang qua hành lang thì bắt gặp chính trị viên Hứa đang cầm một tập tài liệu.
"Anh Hứa, anh đang đi đâu thế?" Lục Trầm lên tiếng chào.
Chính trị viên Hứa giơ tập tài liệu lên, giọng trầm ổn: "Tôi đang tìm cậu đây."
Lục Trầm nhìn tài liệu trong tay anh ta, có thể đoán được phần nào nội dung. "Kết quả có rồi à?"
"Ừ, vừa nhận về đây." Chính trị viên Hứa nói rồi đưa tập hồ sơ cho anh.
Lục Trầm cầm lấy, vừa mở ra đã hỏi ngay: "Có dấu vân tay của vợ tôi trên đó không?"
Chính trị viên Hứa lắc đầu: "Không, trên con d.a.o phẫu thuật chỉ có dấu vân tay của Trương Vi Vi. Vợ cậu không hề chạm vào nó."
Lục Trầm không hề ngạc nhiên, vì trước đó Tần Chiêu Chiêu đã giải thích rõ rằng chính Trương Vi Vi đã tự cầm d.a.o và tự làm mình bị thương.
"Tôi biết kết quả sẽ như vậy." Anh bình tĩnh đáp.
Chính trị viên Hứa gật đầu, rồi hỏi: "Vậy cậu định xử lý chuyện này thế nào?"
Lục Trầm khẽ cau mày, giọng dứt khoát: "Anh xử lý đi, tôi không tiện can thiệp."
Là chồng của Tần Chiêu Chiêu, anh không muốn để tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến sự công bằng.
"Được rồi." Chính trị viên Hứa đồng ý, rồi rời đi.
Sau khi tiễn anh ta, Lục Trầm lập tức lái xe đến gặp một nguồn tin của mình.