Dù sao đi nữa, cô không muốn để nguyên chủ ra đi trong sự khinh miệt của người đàn ông này.
Còn về cuộc sống sau này, cô không lo lắng. Cô biết mình có thể tự lập, đi đến đâu cũng có thể sống tốt.
Cô nhẹ nhàng đẩy đĩa bánh trứng về phía anh, mỉm cười nói:
"Ăn đi, đồ ăn nguội rồi sẽ không ngon nữa."
Lục Trầm như bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ.
Anh nhìn Tần Chiêu Chiêu trước mặt. Dù không biết cô thực sự thay đổi hay chỉ là một màn kịch, nhưng anh quyết định tin cô lần này.
Nếu cô dám giở trò, thì đừng trách anh không khách sáo.
Anh đưa tay nhận lấy miếng bánh trứng, khẽ nói một câu:
"Cảm ơn."
Cháo được nấu vừa vặn, thơm lừng mùi gạo mới. Bánh trứng vàng ươm, bên ngoài giòn nhẹ, bên trong mềm xốp, kết hợp với đĩa dưa chuột trộn chua ngọt thanh mát, tất cả tạo nên một bữa sáng đơn giản nhưng hài hòa hương vị.
Tần Chiêu Chiêu lén nhìn người đàn ông trước mặt. Lục Trầm cao khoảng 1m80, dáng người cân đối, không quá gầy cũng không thừa một chút mỡ nào, cơ bụng rắn chắc, lưng thẳng tắp ngay cả khi ngồi. Việc huấn luyện lâu năm trong quân đội khiến làn da anh ngăm khỏe khoắn, đường nét gương mặt sắc sảo, góc cạnh, toát lên vẻ nam tính trầm ổn.
Nếu là kiếp trước, gặp một người đàn ông như thế này, cô chắc chắn sẽ không ngần ngại mà theo đuổi. Nhưng bây giờ, tất cả chỉ có thể giữ trong lòng. Người đàn ông này chưa bao giờ thật sự muốn ở lại bên cô, dù chỉ thêm một ngày.
Dù cô có chạy theo, cũng không thể đuổi kịp anh. Sớm muộn gì, sẽ có một cô gái may mắn chiếm trọn trái tim Lục Trầm. Nghĩ đến đây, lòng cô có chút chua xót.
Lục Trầm sớm nhận ra ánh mắt lén lút của cô, anh dừng động tác, lạnh nhạt ngẩng đầu.
Bị bắt gặp đang nhìn trộm, Tần Chiêu Chiêu vội cười gượng, tìm cách chuyển chủ đề: “Mùi vị cũng không tệ đúng không?”
Lục Trầm nhìn cô một lúc, rồi mới cúi xuống tiếp tục ăn. Anh thực sự không ngờ cô có thể nấu một bữa sáng ra hồn như thế này.
Nhìn nụ cười của Tần Chiêu Chiêu, trái tim anh có chút d.a.o động.
Anh nhập ngũ từ năm mười tám tuổi, đến nay đã hai mươi sáu. Tám năm trong quân đội, nhìn từng người đồng đội lần lượt lập gia đình, anh không phải chưa từng nghĩ đến chuyện đó. Nếu Tần Chiêu Chiêu là một người phụ nữ bình thường, có lẽ anh đã có thể thử chung sống cùng cô.
Nhưng đáng tiếc, cô không phải.
Những chuyện cô đã làm đã vượt quá sức chịu đựng của anh. Người phụ nữ này không đáng tin.
Anh không thể mềm lòng.
Dù cả đời không kết hôn, anh cũng tuyệt đối không sống chung với một người như cô. Nghĩ đến đây, chút cảm giác d.a.o động vừa rồi cũng lập tức tan biến.
Anh buông đũa, đứng dậy: “Ừ, tôi ăn no rồi. Cảm ơn cô đã làm bữa sáng. Tôi phải đến doanh trại đây.”
Nói xong, anh bước ra cửa.