“Ọe!”
Vương Hinh Tuyết đang ăn cơm đột nhiên thay đổi sắc mặt, nôn khan.
Giây tiếp theo, cô ta còn bịt miệng trực tiếp chạy ra khỏi nhà ăn.
Tất cả mọi người ở xung quanh đều ngơ ngác nhìn nhau.
“Vương Hinh Tuyết bị làm sao thế? Đang yên đang lành ăn cơm tự nhiên lại nôn?”
Trong lời nói của Trịnh Thư Vân tràn ngập châm chọc.
Hơn nữa tháng nay Vương Hinh Tuyết từng dùng rất nhiều chiêu trò bẩn thỉu, muốn làm cho các lãnh đạo trong đoàn chú ý đến.
Nói không chừng bây giờ cũng đang kiếm chuyện gì nữa.
Diệp Ninh buông đũa xuống, ánh mắt đen tối vẫn cứ luôn nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Vương Hinh Tuyết.
Một người bình thường đương nhiên sẽ không vô cớ nôn mửa, ngoại trừ nguyên nhân sức khỏe cơ thể ra, cũng chỉ còn sót lại một loại khả năng.
Phòng họp của đoàn văn công.
Sắc mặt Lâm Thanh vô cùng nghiêm túc nói: “Buổi biểu diễn liên hợp cuối năm lần này chúng là một bài kiểm tra công tác quan trọng mà lãnh đạo đưa ra cho đoàn văn công của chúng ta, tôi hi vọng tất cả các bộ môn trong đoàn của chúng ta đều lấy ra một trăm phần trăm sức mạnh, nhất định phải bày ra thực lực ưu tú nhất!”
“Đã rõ, đoàn trưởng.”
Chị ấy vừa mới nói xong, trong phòng họp vang lên vô số tiếng đáp lại.
Lý Kiến Hoa và Từ Minh Vũ ra khỏi phòng họp, sắc mặt của hai người đều vô cùng nghiêm túc.
Từ Minh Vũ nói nhỏ: “Nói là biểu diễn liên hợp với đoàn văn công bên Tây Nam, thật ra nói thẳng ra còn chẳng phải là hai đoàn văn công thi đấu với nhau sao. Đoàn văn công Tây Nam ở trong quân khu cả nước vốn dĩ cũng đã rất nổi bật, bảo chúng ta biểu diễn chung với bọn họ, vậy chẳng phải là chờ bị người ta nghiền ép sao?”
Thật ra cũng không phải anh ta muốn làm phe mình nhụt chí, mà là bởi vì đoàn văn công Tây Nam thật sự quá nổi tiếng.
Tám mươi phần trăm thành viên của đội nhạc khí bọn họ đều là người được đào tạo sâu từ nước ngoài về, lại còn có đến hai đội ngũ.
Hơn nữa chỉ cần quân bộ có nhiệm vụ biểu diễn tiết mục lớn quy mô toàn quốc thì gần như tất cả đều do đoàn văn công Tây Nam phụ trách.
Thật ra Lý Kiến Hoa còn có áp lực lớn hơn anh ta rất nhiều, ba người hát chính trong đoàn văn công Tây Nam là người mà nhà nhà đều biết đến. Cho dù là bất cứ người nào trong số bọn họ cũng đều là người được quốc gia bồi dưỡng trọng điểm.
Mà đội ca hát của bọn họ, từ khi Vương Hinh Tuyết xảy ra chuyện đến bây giờ trạng thái đều rất không tốt, Tôn Manh Manh lại là một người mới, kỹ thuật còn quá non.
Cho dù bọn họ ở trạng thái tốt nhất chắc chắn cũng không bằng người ta, huống chi là trong tình trạng như bây giờ.
“Đoàn trưởng chỉ nói là làm chúng ta bày ra thực lực của bản thân, cho dù chúng ta thua kém hơn thì chỉ cần đủ cố gắng là được rồi.”
Khi nói ra những lời này, anh ấy cũng không quá tự tin, rõ ràng là chỉ đang tự an ủi mình mà thôi.
Từ Minh Vũ dở khóc dở cười, đương nhiên cũng hiểu được nỗi bất đắc dĩ của anh ấy.
Áp lực đã dồn về phía bọn họ, cho dù không thể thắng thì tuyệt đối cũng không thể thua quá khó coi.
Từ Minh Vũ quay về đội nhạc khí lập tức mở họp.
Tất cả mọi người vừa mới nghe được sẽ biểu diễn liên hợp với đoàn văn công Tây Nam, ai nấy đều có phản ứng rất kịch liệt.
“Đội trưởng, chuyện này thì không cần thiết phải thi đấu mà?”
“Đúng đó đội trưởng, cho dù chúng ta có cố gắng như thế nào thì cũng không thể nào bù đắp được chênh lệch giữa chúng ta và bọn họ.
“Đội trưởng, chúng tôi thật sự k muốn đến lúc đó bị mất mặt.”
Mọi người đều lộ ra vẻ kháng cự và kiêng dè.
Đây là lần đầu tiên Diệp Ninh nghe nói đến đoàn văn công Tây Nam, cũng là lần đầu tiên nghe nói đến buổi biểu diễn liên hợp. Nhưng mà nhìn phản ứng của mấy người Trịnh Thư Vân và Lý Mạn Mạn, cô cũng nhịn không được có chút hứng thú.