{{ msgSearch }}

Chương 93

Thập Niên 70, Ta Dẫn Theo Con Ký Hợp đồng Hôn Nhân

Mộng Phiến Bối 3297 Chữ 30/01/2025 18:38:48

“Bánh bao thịt, cháo hạt sen, còn có sữa đậu nành ngọt, muốn ăn chút không?”

Tô Anh xách theo bữa sáng dinh dưỡng mà cô mua về từ tiệm cơm Quốc Doanh, kéo cái băng ghế đến trước giường bệnh của Du Chí An.

anh nằm ở phòng bệnh đơn, sở trưởng Hách Tiểu Châu còn có Hàn Cảnh Viễn bọn họ, tất cả đều căng thẳng chờ ở trong một phòng bệnh khác cách phòng bệnh của Chí An một bức tường.

Du Chí An sau tỉnh lại cũng có một chút lờ mờ, không hiểu tại sao lại không có trực tiếp thẩm vấn, mà người tiến vào là nữ công an, hỏi anh có muốn ăn sáng hay không.

Tô Anh tự múc cho mình một bát cháo hạt sen, cắn một miếng bánh bao thịt, ăn mấy miếng, mới thong thả ung dung nói:"Tối hôm qua, chúng tôi ở trong viện nơi anh bị ám sát, tìm được đồ vật ở trong tầng hầm, hơn một trăm bức ảnh, tôi đã tự mình phân loại chúng và đóng vào thùng.”

Du Chí An cả người đang run cầm cập, thật sự có ảnh, chị Nhã Cầm làm sao bây giờ?chị ấy sau này làm người như thế nào ……

Đều do anh, tại sao không thuê phòng sớm hơn một chút, tại sao không kịp thời tiêu hủy những bức ảnh đó.

Du Chí An mất hết ý chí, một chữ cũng không nói.

Tô Anh ăn hết nửa bát cháo, thở dài:"Tối hôm qua phòng lưu trữ hồ sơ của đồn công an Thành Tây cháy, anh nói có trùng hợp không, ngọn lửa không lớn, vừa vặn đốt cháy cái rương ảnh kia thành tro.”

Cháy hết rồi? Du Chí An từ trái tim nguội lạnh, đến bắt đầu nảy sinh hy vọng, không thể tin được hỏi:"cháy, cháy rồi? cô không lừa tôi chứ?”

Tô Anh buông bát đũa xuống, lại hỏi Du Chí An một lần nữa có muốn ăn chút gì đó không, để tránh nói được một nửa lại ngất xỉu, Du Chí An lắc đầu quá mạnh, quả thật có choáng váng một chút.

Tô Anh lấy ra một tờ báo buổi sáng ném vào trong lòng anh, kêu anh tự mình xem, tin tức tối hôm qua phòng lưu trữ hồ sơ của đồn công an Thành Tây cháy.

Tin tức này Du Chí An đọc hết từng chữ từng chữ một, trên mặt là niềm vui vẻ sống sót sau tai nạn, còn hỏi thêm một câu:"Đều cháy hết sao?”

Tô Anh cười khẽ, nói với anh:"Vẫn còn mấy tấm.”

Du Chí An sắc mặt thay đổi.

Tô Anh đem mấy tấm ảnh kia lấy ra từ trong túi, đưa tới trước mặt anh:"Người trên mấy tấm ảnh này là tôi, tôi đã lấy ra tự mình giữ lại.”

“Lại nói tiếp, cô gái giống với mối tình đầu của anh ta bị Thôi Hưng Đông theo dõi, chỉ có tôi ở dưới sự bảo vệ của mẹ mới thoát khỏi móng vuốt của anh ta.”

“Vận khí của cô thật tốt.” âm thanh của Du Chí An thấp xuống.

Tô Anh nói:"Đúng vậy, mẹ tôi đã bảo vệ tôi, anh thì sao, anh đang bảo vệ ai? Hoặc là nói, là ai đang bảo vệ anh?”

Câu suy đoán này khiến cho Du Chí An phải ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Tô Anh.

Tô Anh thấy làm nền như vậy cũng khá đủ rồi, đi vào vấn đề chính, vạch trần thủ đoạn trộm bán kỹ thuật của anh.

“Thành thật mà nói, chuyện của anh cũng không lớn, chính là bán mấy bản vẽ kỹ thuật bình thường, tôi đã tìm Cố Thành Phong tìm hiểu qua, dựa theo chức vụ công việc của anh, còn có thể lấy được bản vẽ bảo mật cao cấp hơn, nhưng anh không bán những bản vẽ mức độ bảo mật đó cho Thôi Hưng Đông, chứng tỏ anh đang ở trong trạng thái bị uy hiếp, vẫn còn có một chút lương tâm, vẫn như cũ kiên trì sự thiện lương vốn có trong lòng.”

“Tôi cũng giúp anh hỏi qua, lập công chuộc tội trợ giúp phá án, nhiều nhất mấy năm là có thể ngoài.”

“Du Chí An, anh vẫn là chủ động nhận tội đi, chờ chúng tôi điều tra ra, sẽ không còn cơ hội nhận tội và khoan hồng đâu.”

Du Chí An không nghĩ tới công an đã nắm được rõ ràng như vậy, trong lòng rất sợ hãi, lắp bắp:"Chỉ là sau khi ta tù, ngay cả công việc cũng không tìm được, còn sẽ bị mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ, đời này cũng xong rồi.”

Tô Anh nói:"Không thể làm việc ở trong thành, còn có thể về quê trồng trọt, con người đều là cầu sống không cầu chết, hơn nữa anh còn có con trai, chẳng lẽ anh muốn làm tấm gương xấu cho con trai mình sao?”

“Có sai kịp thời sửa chữa, nếu anh có thể sử dụng những việc trải qua của mình, cho con trai anh một cảnh báo đúng đắn, cho thế hệ sau của anh một lời Khẩn Cô Chú, tôi nghĩ con trai anh đời này cũng không dám vi phạm đến danh giới đỏ của pháp luật.”

Vừa nhắc tới đến con trai, một chút do dự trong lòng Du Chí An cũng đã biến mất, anh cắn chặt răng, dường như đã hạ quyết tâm.

“Cô có thể bảo đảm toàn bộ những bức ảnh đó đã bị cháy hết rồi không?”

Tô Anh nghĩ đến cái cuộn phim bên trong cái máy ảnh kia chưa được rửa ra, nhưng cái mà Du Chí An hỏi chính là ‘tấm ảnh ’, những tấm ảnh tương quan quả thật đều đã bị cháy hết rồi.

Cô gật đầu nói:"Trừ bỏ những bức ảnh anh cầm trong tay có liên quan đến tôi giúp đỡ bố mẹ nuôi đưa linh cữu đi này, những tấm khác đều đã cháy rồi.”

Du Chí An cuối cùng đã quyết định:"Được, vậy cô hỏi đi, chỉ cần tôi biết, đều nói với cô.”

……

Du Chí An và Đỗ Nhã Cầm, quan hệ quả thật tốt hơn so với chị em ruột.

Du Chí An nói:"Kỳ thật tôi cùng chị gái, người được bảo vệ là tôi.”

Tô Anh đã đoán được, bằng không Du Chí An sẽ không vì Đỗ Nhã Cầm mà ngay cả vợ và con đều bị xếp phía sau.

Cô ở dị giới đã nhìn thấy một số b.iến thái, thích một số cậu bé diện mạo tú mỹ mảnh khảnh, Du Chí An thời niên thiếu, chính là diện mạo thanh tú như vậy, cậu bé có tính cách mềm mại.

Cô hỏi:"Cho nên, bố nuôi anh là kẻ bi.ến thái phải không?”

Du Chí An bây giờ hồi tưởng lại vẫn hoảng sợ, anh bụm mặt, ấp úng nói ra chân tướng.

“Ngày đó tôi được nhận nuôi, cho rằng thật sự có được một gia đình hạnh phúc, có bố mẹ, có chị gái, tôi lúc ấy còn thề, nhất định sẽ coi bọn họ như là bố mẹ ruột của mình mà hiếu thuận, không quá hai ngày, tôi liền phát hiện ánh mắt của bố nuôi không đúng lắm, hơn nữa cử chỉ quá mức thân mật.”

“Nhưng tôi là con trai, mẹ nuôi căn bản không để bụng, tôi rất sợ hãi, ai cũng không dám nói, có một ngày mẹ nuôi không ở nhà, bố nuôi ông ta, ông ta ôm tôi, tôi liều mạng giãy giụa, gây ra động tĩnh không nhỏ, lúc này chị gái chạy vào, từ sau lưng đả thương bố nuôi, kéo theo tôi chạy đi.”

Chính lần đó, hai chị em lưu lạc ở đầu đường, thành phố to như vậy, bọn họ không tìm thấy nơi có thể an cư lạc nghiệp.

Đỗ Nhã Cầm đã đem theo tiền tiêu vặt tích cóp được, nhà khách mà hai chị em ở, liên tiếp ở đó năm sáu ngày, tiêu hết chút tiền ấy, chỉ có thể cuộn tròn ở đầu đường.

Mẹ nuôi tìm thấy bọn họ, đem Du Chí An đưa về viện phúc lợi, cho rằng Đỗ Nhã Cầm câu dẫn bố nuôi, đoạn tuyệt quan hệ với cô.

“Chị chính là trong lúc đang bất lực nhất gặp phải Thôi Hưng Đông, khi đó chị sùng bái anh ta, thích anh ta, lại không nghĩ rằng đó là một tên súc sinh, từ đầu tới đuôi đều coi chị là thế thân, nhiều năm như vậy, anh ta ở đằng sau chị, lại tìm vài người thế thân, lại như cũ không muốn trả sự tự do cho chị.”

Du Chí An đến bây giờ đều áy náy tự trách.

“Nếu không phải vì cứu tôi, chị sẽ không bị đuổi đi lưu lạc đầu đường, sẽ không gặp được tên vô sỉ Thôi Hưng Đông, nhưng cho dù ở dưới tình huống đó, chị vẫn sẽ như cũ giúp đỡ tôi đi học.”

“Trước khi trưởng thành vẫn luôn là chị bảo vệ tôi, sau khi tốt nghiệp, tôi đã có năng lực, cũng muốn bảo vệ chị.”

……

Du Chí An bán bản vẽ, đồng thời sau khi Thôi Hưng Đông c.h.ế.t đã đi thuê lại căn phòng mà anh ta đã từng ở, đã tìm được động cơ.

Tô Anh nói:"Vậy bây giờ nói đi, ngày đó ở trong căn phòng cho thuê, là người nào đã đ.â.m anh bị thương?”

“Anh có quen biết người đó không, trước đây có thù oán gì không?”

Du Chí An lắc đầu, tỏ vẻ bản thân mình thật sự không biết:"Tôi ngày hôm đó là đột nhiên nhận được được tin tức từ chủ phòng, chủ phòng ở nơi khác, tôi không kịp xin nghỉ với đơn vị, chờ thuê được phòng trở về, trực tiếp đi đến phòng ở nơi đó, chuẩn bị tiêu hủy ảnh.”

Du Chí An lúc ấy đã khóa trái cổng viện, chuẩn bị đi đến phòng ngủ đặt túi xuống, liền đi tìm lối vào tầng hầm, nhưng vừa mới tiến vào phòng ngủ, đầu đã đụng vào một người đàn ông xa lạ, hai người đều là ngây ngẩn cả người.”

“Anh ta chưa kịp đeo khẩu trang, nhìn thấy tôi chỉ sững sờ trong nháy mắt, đã một d.a.o cắt qua cổ tôi.”

Nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, Du Chí An cũng không thấy rõ động tác anh ta rút d.a.o găm ra, trên cổ chợt lạnh, còn không đợi anh ngã xuống, người đàn ông thanh tú nhã nhặn kia, không chớp mắt, bình tĩnh bước qua anh, đẩy cửa sổ trèo ra bên ngoài.

“Lúc sau các người tới, đã cứu tôi, tôi thật sự không quen anh ta, nhưng tôi suy đoán, anh ta có quen biết với Thôi Hưng Đông, đến tầng hầm, có thể là tìm xem Thôi Hưng Đông có để lại đồ vật gì tiết lộ thân phận của anh ta không.”

Tô Anh vừa nghe Du Chí An nhìn thấy mặt kẻ tình nghi, bảo anh cố nhớ lại một chút:"Vậy anh miêu tả một chút, chúng tôi sẽ phác thảo người tình nghi.”

Du Chí An vội hỏi nói:"Phác thảo gì?”

Tô Anh cắn đầu lưỡi, ở thời đại này cũng không biết có người phác thảo tội phạm hay không, dù sao ở đảo Nam cũng không có nghề nghiệp này, cô vội thay đổi lời nói của mình:"Anh miêu tả một chút về bề ngoài đặc thù của kẻ tình nghi, tôi sẽ căn cứ vào miêu tả của anh vẽ ra ngoại hình của kẻ đó.”

Du Chí An bị người đó cắt cổ, để lại ấn tượng khắc sâu đối với anh.

“Chiều cao khoảng trên dưới 1 mét 8, lịch sự nhã nhặn, rất gầy, đôi mắt rất sáng, nhìn căn bản không giống người xấu, tôi cũng không nghĩ rằng anh ta xuống tay sẽ tàn nhẫn như vậy, có một chút có thể khẳng định, anh ta không phải người địa phương.”

……

Phác thảo của kẻ tình nghi đã viết ra, quả thật giống như Du Chí An mô tả, lịch sự nhã nhặn, ở trên đường có gặp ngay trước mắt, đều sẽ không hoài nghi người đàn ông nhã nhặn thanh tú như vậy, khi động thủ không một chút dây dưa, lãnh khốc vô tình.

Tô Anh cầm tờ giấy phác thảo đi ra, cho Hàn Cảnh Viễn xem, còn cảm khái với người đàn ông:"Khá ưa nhìn……”

Hàn Cảnh Viễn chỉ liếc mắt một cái liền nhớ kỹ đặc thù ngũ quan của người đàn ông trên tờ giấy, nghiêng đầu nhìn chăm chú vào Tô Anh:"Ừm, em làm cho anh ta đẹp lên không ít, mặt của anh ta còn không đẹp bằng em vẽ.”

Tô Anh vội vàng cứu chữa:"Đúng vậy, có đẹp nữa cũng là kẻ tình nghi, em hận không thể ngay bây giờ bắt giữ anh ta lại đem về quy án, anh nói anh ta lớn lên đẹp trai như vậy, còn đi làm chuyện trái pháp luật, quá đáng tiếc.”

Hàn Cảnh Viễn:……

Anh nhắc nhở nói:"Vĩnh viễn đừng trông mặt mà bắt hình dong.”

Tô Anh nhìn tờ giấy rồi lại nhìn Hàn Cảnh Viễn, nuốt nước bọt rồi nói:"Nói đến mặt, anh ta còn kém xa anh, anh là người đàn ông đầu tiên có ngũ quan dễ nhìn nhất mà em từng gặp, so với Cố Thành Phong còn đẹp trai hơn.”

Hàn Cảnh Viễn rũ mắt, khóe miệng cong lên, cùng với Tô Anh đi đến phòng bệnh bên cạnh được cố ý để trống ra để làm phòng họp, đem tờ giấy phác họa đưa cho Hứa Càng Chu.

Sở trưởng Hách ở một bên nhìn, tiếc nuối nói:"Tiểu Tô vẽ thật sinh động, tên nhóc này lớn lên khá đẹp trai, làm sao lại làm hại người.”

Hứa Càng Chu không tán đồng:"Hại người chính là hại người, đẹp cái gì, tôi nhìn đã thấy ghét.”

“Phải phải, đã lâu chưa có nhìn thấy kẻ tình nghi có dung mạo giống như trung lương như vậy, nếu gặp phải trên đường, tôi tuyệt đối nghĩ không ra cậu ta là một hung thủ dùng d.a.o g.i.ế.c người.”

Hứa Càng Chu quả thực không muốn nói chuyện với anh ta.

Tuy rằng bây giờ đã có bức họa của kẻ tình nghi, nhưng muốn tìm được anh ta cũng rất khó khăn, đã qua mười mấy tiếng đồng hồ, kẻ tình nghi có ở đảo Nam hay không, đều khó nói.

Thẩm vấn xong Du Chí An, Tô Anh trong lén lút nói với Hàn Cảnh Viễn mối quan hệ của Du Chí An và Đỗ Nhã Cầm.

“Quả thật là không có tình yêu nam nữ, thật đúng là hiếm thấy.”

Hàn Cảnh Viễn chỉ thấy qua tình cảm huynh đệ, quan hệ không có huyết thống giống như vậy, quan hệ nam nữ mà lại có thể vì đối phương không màng tất cả, lại còn không phải vì tình yêu, anh cũng lần đầu tiên thấy.

Nhưng pháp luật chính là pháp luật, đối với bất kì ai cũng đối xử bình đẳng.

……

Tối hôm qua phòng hồ sơ vụ án của đồn công an Thành Tây cháy, sở trưởng Hách còn chưa tra ra manh mối, Hàn Cảnh Viễn do dự một chút, hỏi:"Ngọn lửa làm cháy phòng hồ sơ vụ án đồn công an của bọn em……”

Tô Anh lập tức ngắt lời anh, phủi sạch liên quan:"Dừng dừng, anh đừng nhìn em, em tối hôm qua sau khi về đến nhà, vẫn luôn ngủ một mạch đến mặt trời lên cao mới rời giường, em không có thời gian phóng hỏa.”

Hàn Cảnh Viễn nói:"Anh biết không phải em, ngọn lửa này rất có thể là nhân viên bên trong đồn công an của bọn em phóng, anh chỉ muốn hỏi em có manh mối gì không.”

Cảnh ngộ của Đỗ Nhã Cầm khiến người ta phải sụt sịt, nhưng Tô Anh tin tưởng đồng nghiệp ở trong sở, chắc là sẽ không vì người có liên quan đến vụ án mà đi thiêu phòng hồ sơ.

Động cơ phóng hỏa, rất có khả năng là người đồng cảm với Đỗ Nhã Cầm làm ra, hoặc là hơn một trăm bức ảnh đó, có còn bí mật chưa kịp phát hiện ra, dứt khoát bị người ta đốt một mồi lửa, tóm lại để điều tra ra là không dễ dàng.

Tô Anh nói:"Đồng nghiệp trong sở sẽ không biết pháp luật mà phạm pháp, đốt phòng hồ sơ của nhà mình, có điều sở trưởng Hách kêu em đi điều tra kẻ tình nghi phóng hỏa.”

Hàn Cảnh Viễn khó hiểu:"Tại sao lại là em?”

Tô Anh một lời khó nói hết:"Phòng hồ sơ nhiều thông tin giấy tờ như vậy, thế mà lại chỉ đốt cái rương đựng ảnh, hơn nữa ngọn lửa không có lan ra, sở trường nói quá không bình thường rồi, nói em người may mắn, có lẽ manh mối sẽ tự mình tìm đến cửa.”

Hàn Cảnh Viễn:……

Tô Anh còn có một vấn đề muốn đi hỏi Du Chí An, sau khi nói vài câu, lại lần nữa tới phòng bệnh đơn của Du Chí An.

Du Chí An đang giải thích chi tiết một số vấn đề khác với đồng nghiệp của đồn cảnh sát, lúc Tô Anh đi vào, ngừng lại, sự tín nhiệm của anh đối với Tô Anh, rõ ràng so với các đồng chí khác nhiều hơn một chút.

Anh lo lắng cho Đỗ Nhã Cầm, hỏi Tô Anh:"Đồng chí Tô, tôi có thể gặp chị gái tôi một chút không?”

Tô Anh nói:"Giải thích rõ ràng các vấn đề, sẽ cho anh gặp, tôi vẫn còn có một vấn đề muốn hỏi anh.”

“Đồng chí Tô hãy hỏi đi.”

“Thôi Hưng Đông đã chết, Đỗ Nhã Cầm tại sao vẫn không có từ bỏ tiếp cận Cố Thành Phong, các người từ chỗ Cố Thành Phong muốn có được cái gì?”

Du Chí An chột dạ, không biết Tô Anh là làm sao mà biết được:"Cô, cô làm sao mà biết được?”

Tô Anh thấy hắn còn ôm may mắn trong lòng, nói:"Anh giúp chị anh tranh thủ tham gia chuyến tham quan ngoại thành của con trai anh, còn có ngày đó ở tiệm cơm Quốc Doanh, muốn dẫn Cố Thành Phong ngẫu nhiên gặp được Đỗ Nhã Cầm, ý đồ quá rõ ràng.”

Du Chí An đỏ mặt lên, vồn tưởng rằng những sắp xếp này sẽ không bị nhận ra được động cơ, hóa ra những công anh này đều biết.

anh càng chột dạ, chỉ có thể thẳng thắn:"Tổng công Cố là một người đàn ông tốt hiếm gặp, phụ nữ thích anh ấy là rất bình thường đi?”

Tô Anh gật đầu:"Ừm, bình thường.”

“Chị gái của tôi có hảo cảm với anh ấy, tính cách tốt, tiền lương cao, đối với trẻ con có sự kiên nhẫn, chị của tôi đã nghĩ, cô và chị ấy lớn lên có vài phần tương tự, có lẽ tiếp xúc lâu rồi, nói không chừng tổng công Cố sẽ thích chị ấy.”

“Thôi Hưng Đông đã chết, chị gái tôi chị ấy, chị ấy muốn tìm cho mình một người đàn ông tốt, yên ổn sống nửa đời sau.”

Suy nghĩ không có gì sai cả.

Tô Anh không chút để ý, trong lời nói có chút cảnh cáo:"Chuyển lời cho chị gái anh, cách xa Cố Thành Phong ra một chút, anh ta đã có chủ.”

Lúc sau Tô Anh trở lại đơn vị, vừa mới chuẩn bị đi điều tra vụ án cháy phòng hồ sơ, liền nhận được điện thoại từ trường học gọi đến.

Nhà trường nói rằng Hàn Kinh Thần và Cố Tri Nam khi ở trường đã đánh nhau với người khác, có vẻ rất nghiêm trọng, không chỉ yêu cầu Tô Anh đến ngay lập tức mà còn yêu cầu Sở cảnh sát Thành Tây đến giải quyết.

Sưu Tầm, 30/01/2025 18:38:48

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện