Tô Tân Ý sắp phải về Bắc Kinh, Tô Anh đã đổi ca với Tiểu Châu, nghỉ ngơi một ngày, bởi vì không phải cuối tuần, bọn trẻ đi học, Kiều Lan Lan đi dạy, lúc cô cùng với Tô Tân Ý đi dạo phố, ánh mắt ai oán của Kiều Lan Lan làm Tô Anh cười không được, Kiều Lan Lan thật sự đang ghen.
Hai người mua một ít đặc sản địa phương, buổi trưa cũng không muốn về nhà ăn cơm, Tô Anh dẫn Tô Tân Ý tới tiệm cơm Quốc Doanh ở gần căn cứ, trong lòng còn đang suy nghĩ, nếu Tô Tân Ý và Cố Thành Phong có duyên phận, nói không chừng còn có thể gặp nhau ở đây.
Hai người gọi ba món ăn một món canh, Tô Tân Ý đem hành gừng đều nhặt sang một bên, kích thước của gừng băm thái khá đều.
Tô Anh cười nói: "Đổi thân thể, cô vẫn là không ăn được những thứ này?”
Tô Tân Ý gắp gừng băm và một miếng cá hấp vào trong bát, cuối cùng sau khi nhặt gừng ra, nói: "Quen rồi, không lấy nó ra không thể nuốt nổi.”
Tô Anh nói: "Lần trước tôi ở trước mặt Cố Thành Phong đem những thứ kiêng kị này của cô ăn hết một lượt, còn viết một cái giấy nợ, không dùng bút tích của cô, người thông minh như anh ta, chắc là đã nhận ra cái gì rồi, sớm đã hoài nghi rồi, ngay cả cách xưng hô đối với tôi cũng thay đổi rồi, sau ngày hôm đó, ‘ Anh muội ’ cách gọi này, anh ta cũng không gọi tôi như vậy nữa.”
Chiếc đũa trong tay Tô Tân Ý run lên, miếng cá lại lần nữa rơi vào trong bát.
“Cô…… lá gan của cô cũng thật lớn.” Tô Tân Ý cũng bất đắc dĩ.
Cô áp xuống cảm xúc phức tạp trong lòng, thấy ánh mắt như có như của Tô Anh hướng về phía cái bàn phía sau lưng cô, quay đầu nhìn lại, là hai cô gái trẻ, đều rất xinh đẹp.
Trong đó có một cô gái cô quen, hàng xóm ngay sát nhà Tô Anh vợ phó doanh trưởng Quan, người còn lại……
Tô Tân Ý quay đầu lại, làm bộ vô tình nói: "Cô gái kia đi cùng với Thịnh Hồng Tuệ, dung mạo có vài phần giống cô.”
Giống Tô Anh, chính là cô ấy ngày trước, xuất hiện ở gần căn cứ, cũng không biết Cố Thành Phong có gặp được không.
Tô Anh thu hồi ánh mắt, cười nói: "Cô lại đa nghi rồi, tôi đã dùng thân thể của cô, thay thế mặt của cô, Cố Thành Phong đều có thể nhận ra được sự khác biệt, huống chi chỉ là vài phần tương tự, khả năng ở trong mắt của Cố Thành Phong, cô ấy và cô chẳng có chút tương tự nào.”
Tô Tân Ý trong lòng dễ chịu hơn chút, đột nhiên, thần sắc của cô biến đổi lớn, ngốc ngốc nhìn chằm chằm vào cửa của tiệm cơm Quốc Doanh.
……
Lần này đến lượt Tô Anh quay đầu lại, là Cố Thành Phong, cùng với đồng nghiệp trong đơn vị ra ngoài ăn cơm, dường như đã nhận ra bóng dáng của Tô Anh, đang xoay người chuẩn bị rời đi.
Tô Anh cười, cô liền nói, duyên phận giữa hai người này chưa có đứt đâu. Cô dơ tay gọi: "Cố Thành Phong, anh trốn cái gì, chẳng lẽ tháng này không định đưa phí nuôi con sao?”
Cố Thành Phong bật cười, cô thật sự không phải là tính cách của Anh muội, Anh muội chưa bao giờ trêu đùa như vậy.
Cố Thành Phong đành phải đi tới chào hỏi: "Tô Anh, trùng hợp vậy.”
Tô Anh thoải mái hào phóng giới thiệu với Tô Tân Ý: "Đây là hàng xóm, chị gái lúc nhỏ của Hàn Cảnh Viễn, tên là Tô Tân Ý, Xán Xán rất thích cô ấy.”
“Đồng chí Tô xin chào.” Thái độ của Cố Thành Phong không thân thiết cũng không xa cách, cũng không có ý định bắt tay, anh ta cảm thấy tiếp xúc như vậy không hay.
Trong lòng Tô Tân Ý rất hoảng loạn, mí mắt tự cảm thấy rũ xuống, đột nhiên nhìn thấy gừng băm ở trong bát bị cô nhặt ra, vội vàng rút khăn giấy ra che lại, sau khi che lại thì đã hối hận, bất an vặn vặn ngón tay.
Cố Thành Phong kinh ngạc không kém, năm ấy mẹ muốn tái giá, trước khi tái giá nói giúp anh ta tìm vợ, bảo anh ta đi làm con rể ở rể của Tô gia.
Ngày đó là lần đầu tiên anh ta gặp Anh muội, cô cũng như thế này dùng khăn giấy che lại hành gừng nhặt ra trong bát, ngay cả động tác thần thái cúi đầu vặn vặn ngón tay, đều trùng lặp cùng với cô gái ngay giờ phút này……
Cô ấy…… Cô ấy, là do Tô Anh dậy, hay chỉ là một sự trùng hợp đơn thuần, hay là…… Cố Thành Phong lòng dạ rối bời không rõ lý do.
Đồng nghiệp của Cố Thành Phong rất sợ Tô Anh, như là đã làm việc gì đó chột dạ bị Tô Anh bắt tại trận vậy.
Thái độ Du Chí An cực kỳ cung kính: "Tổng công Cố, tiệm cơm này đã kín người hết chỗ, bàn bên kia vừa hay là chị gái tôi, không bằng chúng ta qua đó ghép bàn đi.”
Cố Thành Phong căn bản không muốn ghép bàn cùng với ‘ chị gái ’ của Du Chí An, nói: "Vợ trước của tôi ở đây, tôi sẽ ăn ở bàn này, cậu đi ăn cùng chị gái cậu đi, vấn đề mà cậu thỉnh giáo tôi, buổi tối tôi dành ra một tiếng để nói cho cậu nghe.”
Du Chí An chỉ có thể thất vọng đi tới cái bàn kia của ‘ chị gái ’anh ta, cô gái có vài phần giống Tô Anh kia, nhìn về bàn này đánh giá vài lần.
……
Tô Anh lại gọi thêm hai món, hỏi Cố Thành Phong: "Đồng nghiệp của anh là muốn giúp anh giới thiệu đối tượng sao?”
Tay Tô Tân Ý lại run lên một chút, con tôm lớn trên đũa lại rơi xuống đĩa. Trên chiếc đĩa đựng đồ ăn thừa trước mặt cô, có một đống nhỏ vỏ tôm, Cố Thành Phong đột nhiên liền nghĩ đến Anh muội trước kia ăn tôm, chưa bao giờ dùng tay, chỉ dùng răng, đem vỏ tôm của con tôm từ trên chiếc đũa, từng chút cắn tách ra, sau đó đem đuôi tôm ăn luôn.
Sau khi nhìn qua một lần, tất cả tôm mà Anh muội ăn, đều là anh ta chủ động lột vỏ cho cô ăn.
Trong lòng Cố Thành Phong thật là khó chịu, nếu Tô Anh không phải Anh muội, vậy Anh muội của anh ta đang ở đâu?
Anh ta theo bản năng liền giải thích với Tô Anh: "Không phải, anh không có xem mắt, là đồng nghiệp nói có vấn đề muốn thỉnh giáo, mới chuẩn bị dùng thời gian rảnh lúc ăn cơm giải thích các vấn đề về kỹ thuật cho cậu ta, không hề nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được chị gái của cậu ta.”
Tô Anh nói: "Tôi thấy chị gái cậu ta, có vài phần giống tôi, còn tưởng rằng anh sẽ đi qua đó nữa chứ?”
Cố Thành Phong rõ ràng đã ngây ra một lúc, nghiêng đầu nhìn thoáng qua, sau đó lắc đầu nói: "Thần thái khí chất hoàn toàn không giống nhau, một chút cũng không giống, nếu nói là giống, vị đồng chí Tô Tân Ý này, mới giống như chị em họ của em.”
Tô Anh đắc ý nhướng mày với Tô Tân Ý: "Thế nào? Tôi đã nói Cố Thành Phong không mù đi?”
Cố Thành Phong không thể hiểu được.
Tô Tân Ý toàn bộ quá trình không nói chuyện cùng với Cố Thành Phong, Cố Thành Phong tự nhiên cũng không có chủ động mở lời với Tô Tân Ý, trong bữa cơm ngắn ngủi, Tô Anh đều không di chuyển được hai người họ.
Nhưng hai người họ gặp nhau, thật là niềm vui ngoài ý muốn, dù cho lúc đi, tâm tình Tô Tân Ý rõ ràng nhảy nhót, mà Cố Thành Phong, cũng quay đầu lại nhìn hai lần.
……
Buổi tối trong nhà đúng lúc cũng ăn tôm, trước kia Tô Anh ăn tôm ăn cua rất chủ động, chưa bao giờ cần người lột vỏ hộ, bởi vì ở dị giới, đồ ăn mới vừa chín mọi người đã rào trước đón sau, chậm một bước đều phải ăn ít hơn, sao có thể đợi người khác tới lột vỏ hộ.
Nhưng hôm nay không giống vậy, hôm nay Tô Anh mới nghe Tô Tân Ý nói qua, trước kia đều là Cố Thành Phong cho lột vỏ tôm cho cô ấy, chờ cô và con ăn xong, mình mới ăn.
Nghĩ lại còn rất hâm mộ.
Đặc biệt là khi nhìn thấy lão Đinh đang lột từng con tôm cho Kiều Lan Lan, Kiều Lan Lan bắt bẻ nói chỉ đen của tôm không sạch sẽ, Tô Anh liền muốn đem một chậu tôm kia úp lên đầu Kiều Lan Lan, bảo cô tỉnh táo lại.
Ánh mắt u oán của Tô Anh khiến Kiều Lan Lan run lập cập: "Tô Anh của nhà chúng ta hôm nay làm sao vậy?”
Tô Anh vội vàng dừng suy nghĩ miên man của mình, sám hối nói: "Lan Lan, tôi vừa rồi sinh ra kích động muốn đem chậu tôm úp lên đầu cô, tôi sai rồi, tôi thế mà lại ghen tị với cô sao, tội lỗi a, tôi sám hối.”
Kiều Lan Lan hoảng sợ, quay đầu liền gào thét Hàn Cảnh Viễn: "Anh giác ngộ chưa, thấy lão Đinh lột vỏ tôm cho tôi, không biết học theo một chút lột vỏ cho vợ anh sao? “
Hàn Cảnh Viễn:…… Trước kia anh cũng thử qua, nhưng Tô Anh căn bản không cần, còn nói anh bày vẽ lãng phí thời gian.
Anh lập tức đứng dậy, rửa tay sạch mới trở lại, lột một con tôm to, tước sạch chỉ đen của tôm, đặt vào trong bát của Tô Anh, nghĩ nghĩ, lại lột hai con tôm, chia cho Tinh Tinh cùng Xán Xán.
Hàn Kinh Thần bất lực bóc phốt : "Chú hai, chú lột vỏ cho dì hai là được rồi, em gái cháu và cháu hiểu rõ, căn bản không cần người khác đút đâu.”
Hàn Cảnh Viễn: "Cháu nhiều lời.”
Tô Anh cùng hai cô bé mừng rỡ cười khanh khách, Tô Tân Ý mặt mày giãn ra, bầu không khí này cũng thật tốt, ngay cả cô, cũng không thể làm cho Cố Tri Nam và Xán Xán này hai đứa nhỏ này, vui vẻ hơn.
Tô Anh như là đột nhiên nhớ tới cái gì, cùng Tô Tân Ý nói: "Lớp của Tinh Tinh và Xán Xán, ngày mai đi tham quan ngoại thành, còn thiếu một phụ huynh cùng đi, tôi và Hàn Cảnh Viễn cũng không có thời gian, chị Tân Ý ngày mai có thể đi cùng không?”
Tô Tân Ý hôm sau phải đi rồi, quả thật muốn có nhiều thời gian ở chung với con gái, hơn nữa Xán Xán cũng nhìn cô một cách đầy mong đợi, cô đã vui vẻ đồng ý: "Được, hai đứa trẻ nhà chúng ta, lại đều là những cô bé mảnh mai yểu điệu, muốn ở bên người lớn.”
Hàn Cảnh Viễn muốn nói lại thôi, sau khi bị Tô Anh ở phía dưới cái bàn đạp vào chân, liền ngậm miệng lại.
Hàn Kinh Thần nói: "Vậy trùng hợp rồi……”
Hàn Hâm Tinh lập tức lớn tiếng ngăn trở anh: "Anh trai thối, em muốn ăn tôm, anh giúp em lột vỏ.”
Sau khi bị Hàn Kinh Thần đánh gãy, anh cũng quên bản thân mình muốn nói gì, không tình nguyện gắp cho em gái hai con tôm lớn: "Em học dì Tân Ý, cắn rớt vỏ tôm là được rồi.”
Lúc này ngay cả người bạn nhỏ Hàn Hâm Tinh đều bắt đầu khinh thường anh: "Anh trai, anh về sau quả nhiên là không tìm thấy vận mệnh của vợ mình.”
……
Ăn cơm xong, Tô Tân Ý muốn dẫn Tinh Tinh và cùng Xán Xán về nhà mình ngủ, Tinh Tinh tắm rửa xong mới qua đó, còn kề tai nói nhỏ với Tô Anh.
“Mẹ, mẹ có phải muốn tác hợp dì Tân Ý với bố Cố?”
Tô Anh tò mò, cô bé này xem mặt đoán ý quá thông minh.
“Điều này đều bị con phát hiện rồi, làm sao con biết được nha?”
Hàn Hâm Tinh đắc ý nói: "Lúc mẹ đá chú hai con đã phát hiện, nhà chúng ta đã có phụ huynh tham gia rồi, lại thêm một người đi không phải làm điều thừa sao, cho nên, mẹ là hy vọng dì Tân Ý cùng bố Cố ở bên nhau sao?”
Tô Anh nói: "Chỉ là tạo ra một cơ hội, có ở bên nhau hay không thì phải xem duyên phận, ngày mai con không được làm điều thừa thãi đâu nhé, bằng không bố Cố của con cùng dì Tân Ý có thể sẽ bởi vậy mà không qua lại với nhau.”
Hàn Hâm Tinh gật gật đầu, tỏ vẻ cô bé sẽ không nhiều chuyện.
“Có điều mẹ ơi, có một vấn đề.”
“Vấn đề gì?”
“Nếu dì Tân Ý về sau thật sự kết hôn cùng với bố Cố, vậy bố Cố chính là anh rể của chú hai, mẹ đoán chú hai có thể bị hậm hực không?”
Tô Anh là cảm thấy cũng chẳng có gì, có điều người của thế giới này, khả năng sẽ cảm thấy khó có thể chấp nhận đi.
Cô nói: "Chuyện của sau này thì để sau này nói, có điều năng lực thích ứng của chú hai con rất mạnh, hẳn là có thể tiếp nhận được chuyện này.”
……
Sáng sớm hôm sau, Tô Tân Ý dẫn theo hai cô bé đi tới trường học, vì tham quan ngoại thành, còn chuẩn bị nước và mứt hoa quả, đồ ăn vặt, chờ đến khi trời chạng vạng tối trở về, ba người đều tinh thần vui tươi thoải mái, nhìn có vẻ lần đi chơi này đều rất vui vẻ.
Tô Anh kéo Tô Tân Ý kéo sang một bên, xin lỗi trước: "Cố Thành Phong là sáng sớm đã định sẵn là sẽ đi, tôi là cố ý để cô đi, cô có thể tức giận với tôi.”
Tô Tân Ý đỏ mặt, cô biết Tô Anh trong lòng vẫn luôn áy náy, muốn bù đắp tình cảm cho việc cô ấy đã chiếm cơ thể của cô, mới làm ra nhiều việc như vậy.
Cô sao có thể trách Tô Anh chứ, chỉ là mặt càng đỏ.
Tô Anh thấy bộ dáng của cô ấy như vậy, vậy là không có tức giận, trêu chọc nói: "Thế nào, hai người đã có sát ra tia lửa chưa?”
Tô Tân Ý nói: "Tôi cùng anh ấy hôm nay căn bản không nói chuyện nha.”
Tô Anh đỡ trán: "Vậy cô vui cái gì?”
Tô Tân Ý không nhịn được cười: "Anh ấy luôn duy trì khoảng cách với các cô gái, có thể thấy được tôi ở trong lòng anh ấy là rất quan trọng, tuy rằng trong lúc nhất thời chưa nhận ra tôi, điều này cũng không trách anh ấy, cho anh ấy chút thời gian đi.”
Nếu đổi lại Tô Anh là cô ấy, sớm đã thẳng thắn rồi, cô không quá hiểu Tô Tân Ý: "Quả thật cô thẳng thắn cùng với Cố Thành Phong cũng được, tôi không ngại có thêm một người biết lai lịch của tôi.”
Tô Tân Ý lắc đầu: "Không, như vậy sự an toàn của cô sẽ bị đe dọa, hơn nữa tôi về Bắc Kinh còn có rất nhiều việc cần hoàn thành, nếu có duyên phận, tôi tin là có một ngày, anh ấy sẽ nhận ra tôi.”
……
Ngày thứ hai, sau khi Tô Anh tiễn Tô Tân Ý, liền đi tới đơn vị, Tiểu Châu thần sắc ngưng trọng, không nhịn được mà run rẩy, cũng không biết là run vì kích động hay là bị bị dọa.
“Anh, chị Anh, có vụ án lớn rồi!”
Mỗi một sự việc bất ngờ mà Tô Anh gặp phải ở dị giới, đặt ở thế giới này đều là vụ án lớn, hơn nữa cô đã từng làm con mồi hai lần trong nhiệm vụ quan trọng, sớm đã bình tĩnh rồi.
Cô đi làm là rất sớm, Tiểu Châu là cảnh sát thực tập, còn tới sớm hơn cô, sở trưởng của bọn họ vẫn chưa tới, bởi vậy sáng sớm đã nhận một khẩn báo, làm ghi chép cho người báo án.
Tô Anh cầm lại xem, là một vụ án mất tích, thời gian mất tích đã vượt quá 24 tiếng nên có thể lập hồ sơ vụ án.
Nhưng đối phương là người trưởng thành, có khi nào chỉ là đi tới chỗ nào đó mà chưa xin phép không?
Người Báo án tên là Đỗ Nhã Cầm, có vài phần giống với Tô Anh, thút tha thút thít: "Chí An là người thành thật nhất, không có khả năng không nói gì cũng không xin nghỉ với đơn vị, liền biến mất một ngày.”
Du Chí An……
Tô Anh đầu ngón tay gõ vài cái lên mặt bàn, âm thanh ‘ đô đô ’ rất nhỏ làm Đỗ Nhã Cầm bị dọa run run.
Tô Anh nghĩ thầm giờ phút này cô đang nghiêm túc khiến cho người báo án sợ hãi sao?
Dựa theo chức trách, cô an ủi nói: "Chúng tôi sẽ sắp xếp cảnh lực đi tìm, cô trước tiên hãy đi về chờ, nói không chừng anh ấy có khả năng sẽ về nhà.”
Không lâu sau sở trưởng cũng tới, rất coi trọng cái vụ án mất tích này, đây dù sao cũng là vụ án lớn nhất của sở trong ba tháng này.
Sự coi trọng của sở trưởng, hơn nữa Du Chí An là một cái tên trong danh sách mà cô nộp lên, là một trong những nhân viên đứng cuối cùng trong danh sách, Tô Anh gắng gượng dùng dị năng của mình tìm kiếm một chút.
Du Chí An quả nhiên vẫn còn ở trong thành, chỉ là vị trí này, là một cái viện bỏ hoang từ lâu, Tô Anh không biết phải nói như thế nào với sở trưởng.
……
Vì phối hợp tìm manh mối một chút, cô đã cùng Tiểu Châu đến căn cứ, phỏng vấn đồng nghiệp của Du Chí An, hỏi Du Chí An dạo gần đây có đi tới nơi nào khác thường không.
Ngược lại Cố Thành Phong đã cung cấp một manh mối: "Ngày đó Du Chí An tìm anh thỉnh giáo vấn đề, thuận miệng nói ra một câu, nói cậu ta có thuê một cái viện, muốn từ kí túc đơn của đơn vị dọn đến đó.”
“Vậy anh có biết cậu ấy thuê ở nơi nào không?” Tô Anh vội vàng hỏi.
Cố Thành Phong thật đúng là biết, là anh đã nhìn thấy hợp đồng thuê nhà của Du Chí An tiện tay đặt ở trên bàn làm việc, vừa lúc thoáng nhìn thấy địa chỉ phòng.
Anh ta đem địa chỉ ghi ra đưa cho Tô Anh, nhìn có vẻ như tùy ý hỏi một câu: "Chị gái của Hàn Cảnh Viễn về Bắc Kinh rồi à?”
Tô Anh nén cười: "Trời chưa sáng tôi đưa cô ấy đến bến tàu.”
“Ừm.” Cố Thành Phong đột nhiên nhỏ giọng nói thầm: "Một cô gái đi đường dài như vậy, quá nguy hiểm.”
Tô Anh nhìn thêm anh ta một cái.
Cố Thành Phong cũng không phải là một người đàn ông sẽ loạn sinh đồng tình đối với một cô gái xa lạ, chẳng lẽ anh ta đối với Tô Tân Ý đã có cảm giác giống như đã từng quen biết sao?
……
Từ chỗ Cố Thành Phong lấy được manh mối, địa chỉ thuê nhà của Du Chí An, cùng với địa chỉ mà Tô Anh dùng dị năng tra được là cùng một địa chỉ.
Tô Anh kiến nghị trước tiên đi qua đó xem xem, Tiểu Châu đồng ý, hai chiếc xe cảnh sát ở trong sở, thâm niên của hai người bọn họ còn chưa đủ để lái xe cảnh sát đi ra ngoài, chỉ có thể đạp xe đạp, mất nửa giờ mới đến nơi.
Khi khoảng cách còn khoảng 500 mét, Tô Anh liền ngửi thấy mùi m.á.u tươi, nhanh chóng tăng tốc: "Có mùi m.á.u tươi, tôi qua đó nhìn xem.”
Có đôi khi thời cơ quả thật là vài phút như vậy, chớp mắt cái đã biết mất, Tô Anh sợ Du Chí An đã chết, vội vã đi qua đó.
Chỉ cần tốc độ của cô đủ nhanh, đuổi vào nhà trước Tiểu Châu, nếu tới kịp, còn có thể dùng dị năng cứu giúp một chút.
Đạp xe đạp như bay, rất nhanh đã bỏ lại Tiểu Châu ở đằng sau, khi tới cổng viện Tô Anh tông vào cổng, cổng viện bị khóa từ bên trong, cô không chút do dự một chân đá văng cổng, tiếp theo là cửa bên trong nhà chính, cũng là khóa trái, như cũ bị Tô Anh đá văng.
Mùi m.á.u tươi là từ bên trái phòng bay tản ra, cửa phòng vẫn là bị khóa trái, lại bị Tô Anh một chân đá văng.
Ba cánh cửa bị khóa trái, Tô Anh từ cổng viện chạy tới cộng thêm cú đạp cửa một cách dứt khoát lưu loát, trước sau chỉ mất mười mấy giây.
Chờ cửa phòng bị đá văng, Du Chí An nằm trên mặt đất, Hàn Cảnh Viễn đang dùng cả hai tay bịt vết thương ở động mạch chủ để cầm máu.
Người đàn ông ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau.
Hàn Cảnh Viễn:……
Tô Anh:……
Trong mắt hai người đều kinh ngạc sau khi nhìn thấy đối phương, càng tệ hơn nữa là, Tô Anh đã nghe được tiếng bước chân tới gần từ xa của Tiểu Châu.