{{ msgSearch }}

Chương 82

Thập Niên 70, Ta Dẫn Theo Con Ký Hợp đồng Hôn Nhân

Mộng Phiến Bối 1788 Chữ 30/01/2025 18:38:46

Thấy việc thỏa thuận đã xong xuôi, Tô Anh mở bình thủy tinh ra, bên trong là một loại hỗn hợp màu nâu đen như mực. So với thuốc bắc thông thường thì cái này đặc và nồng hơn, được đặt ở nhiệt độ thích hợp để uống.

Cô đổ thuốc bắc từ trong bình vào tách trà của Trần Võ Sinh, nói: "Được rồi, uống thuốc đi."

...

Trần Võ Sinh bị cốc thuốc bắc đen như mực trước mặt làm cho không chịu nổi, đây thật sự không phải là độc chứ?

Anh ta ngập ngừng không dám nói.

Tô Anh thúc giục: "Gần đây anh ắt hẳn thường xuyên gặp ác mộng. Sau khi điều tra và phân tích về anh. Trước đó do đã trải qua nỗi đau lòng nên anh đã bị chia thành người có hai nhân cách. Hành vi bất thường gần đây là do nhân cách thứ hai này gây ra."

“Uống loại thuốc Đông Y này có thể tiêu trừ nhân cách thứ hai sao?” Trần Võ Sinh nghi ngờ.

Anh ta rất muốn tin nhưng anh ta cũng không phải kẻ ngốc. Một bát thuốc bắc có thể trị được nhân cách phân liệt, thật sự rất khó tin.

Tô Anh khẳng định nói: "Y học cổ truyền của Trung Quốc rất rộng rãi và sâu sắc, hãy thử nó đi anh sẽ không c.h.ế.t đâu. Tệ nhất là nó vô dụng. Tôi là người cứu mạng anh và tôi cho anh một cơ hội để quay trở lại thành phố và thay đổi công việc. Thế mà anh vẫn không tin tôi sao?

Tô Anh dần dần đến gần anh ta: "Mọi người đều rất bận rộn, uống đi, mau uống đi."

Trần Võ Sinh nhìn chằm chằm chén thuốc nét mặt từ hoang mang đến hài hước, tầm mắt cũng từ chén thuốc nhìn sang Tô Anh đang nghiêm túc.Người nói dối sẽ không mang ánh mắt ngây thơ, trong sáng và không chớp mắt.

Trần Võ Sinh bĩu môi, phong thái và khí chất của anh ta thay đổi rõ rệt, anh ta vô tội làm nũng: "A Anh, cô muốn lừa tôi uống nồi thuốc bổ toàn thân này lần nữa à..."

Điều mà Tô Anh đang chờ đợi là bây giờ, để anh ta thoát ra khỏi cơ thể của Trần Võ Sinh.

Cô như kiếm sắc xông tới, nghiến răng nghiến lợi: "Anh sai rồi, tôi muốn anh phải chết!"

...

Hàn Cảnh Viễn ở bên ngoài bảo vệ xung quanh ký túc xá dành cho thanh niên trí thức, không để ai quấy rầy Tô Anh và Trần Võ Sinh.

Cuộc trò chuyện của họ là bí mật và người ngoài không thể nghe được.

Cũng may đã có sắp xếp từ trước, hôm nay đại bộ phận người trong trang trại đều đi ăn thêm cơm và xem phim ngoài trời, ngay cả những thanh niên tri thức trong nhóm thanh niên tri thức đều đi, ngoại trừ Trần Võ Sinh.

Tuy nhiên, tại viện thanh niên trí thức vẫn có người cản đường, Hách Xuân Anh nghe nói Trần Võ Sinh không được khỏe nên gọi một bát mì thịt heo xé và chiên một quả trứng cháy vùi dưới mì. Khi cô ấy mang nó đến cho Trần Võ Sinh, cô ấy đã bị Hàn Cảnh Viễn bắt gặp và cho ở bên ngoài.

"Đây không phải quân doanh, anh ngăn cản tôi làm gì?"

Đồng chí Hách Xuân Anh hùng hổ và càng lo lắng cho sự an toàn của Trần Võ Sinh, cô ấy đã vượt qua được Hàn Cảnh Viễn. Cô ấy là một nữ đồng chí mềm cứng không chịu, không nghe bất kì lời khuyên nào, dọa cũng không đi. Hàn Cảnh Viễn muốn trách tiếp xúc nhưng nhất thời ngăn cản được.

Hàn Cảnh Viễn kiên nhẫn nói: "Đồng chí Tô Anh đang điều trị bệnh tâm thần phân liệt cho đồng chí Trần Võ Sinh, không thể quấy rầy."

Lúc này Hách Xuân Anh mới thu hồi vẻ hung hăng, vẻ mặt cảm kích nói: “Tôi hiểu, tôi hiểu, cco ấy đã vào bao lâu rồi, sao chúng ta không lại gần đề phòng trường hợp khẩn cấp mà kịp thời xử lý. "

Hàn Cảnh Viễn sắc mặt trầm xuống như nước: "Bí mật trị bệnh, người lạ không được phép đi vào."

Hách Xuân Anh trợn tròn mắt nghĩ nếu không xử lý xong nhanh, sợi mì sẽ nở ra.

Lúc này, trong phòng ở viện thanh niên trí thức truyền đến một trận kịch liệt âm thanh “bịch bịch bịch”, Hàn Cảnh Nguyên sắc mặt biến đổi ngay lập tức.

Hách Xuân Anh hoảng sợ: "Chuyện gì đang xảy ra, có phải đánh nhau không?"

Hai người họ cùng lúc lao về phía căn phòng nơi Trần Võ Sinh đang ở.

Hàn Cảnh Viễn đá tung cánh cửa gỗ được khóa chặt từ bên trong. Hách Xuân Anh chạy theo phía sau va vào anh nên hai người cùng nhau lao vào phòng.

Lúc này, Trần Võ Sinh đang dựa lưng vào chiếc bàn vuông, cơ thể và hai chân gần như tạo thành một vòng cung chín mươi độ và bị Tô Anh kiên quyết ép buộc.

Chiếc bình giữ nhiệt trống rỗng lăn lóc xuống đất, trên ghế có một cốc thuốc bắc giống đen như mực và tỏa ra mùi lạ.

Trần Võ Sinh dường như rất đau và thốt ra vài từ qua kẽ răng: "A Anh, tôi c.h.ế.t mất, cô không chịu từ bỏ sao?"

Hàn Cảnh Viễn toàn thân chấn động, bị tám chữ này làm đầu óc trở nên trống rỗng, thậm chí quên mất phải tiến lên hỗ trợ.

...

Trong cuộc chiến giữa Tô Anh và Trần Võ Sinh, Tô Anh lại là người chiếm ưu thế.

Cô vốn muốn sử dụng sức mạnh siêu nhiên để trực tiếp bóp nghẹt linh hồn vẫn còn ở một thế giới khác trong cơ thể của Trần Võ Sinh, sau đó cho uống “Thuốc bắc bổ toàn thân”.

Vào thời điểm quan trọng, Hàn Cảnh Viễn và Hách Xuân Anh bước vào, cô hơi ngây người nên Trần Võ Sinh càng cố gắng giãy giụa.

Tô Anh nhanh chóng thay đổi kế hoạch, đã diễn thì phải diễn cho trọn vẹn. Trong lòng cô ấy thầm có lỗi với Trần Võ Sinh, thật xin lỗi khi anh chỉ phải chịu mùi vị tồi tệ này. Cùng lắm thì là anh có thể sẽ nôn ra vài lần. Dù sao, anh cũng sẽ không c.h.ế.t chỉ là hơi kinh tởm thôi.

Cô hét lên và gọi Hàn Cảnh Viễn định thần lại: "Hàn Cảnh Viễn, hãy giúp em cùng nhau trấn áp Trần Võ Sinh."

Sau đó, cô quay đầu lại và cầu xin Hách Xuân Anh: "Đồng chí Hách Xuân Anh, hãy giúp tôi cho anh ấy uống thuốc bắc và sau đó tính cách mà cô ghét sẽ không bao giờ có thể điều khiển cơ thể của Trần Võ Sinh nữa."

Quả nhiên lời này có tác dụng, dù sao cũng bị mắng, cô ấy vội vàng cầm cốc thuốc bắc lên, vừa tới gần còn chưa kịp đút thuốc, Trần Vô Sinh giãy giụa kịch liệt làm đổ rất nhiều căn bản không đút được.

Hách Xuân Anh quá đau lòng, trái tim cô ấy trở nên rạo rực không thể diễn tả đượ. Cô ấy ngẩng đầu lên và uống một ngụm lớn thuốc bắc, sau đó cúi xuống và đút toàn bộ thuốc bắc trong cốc trà lớn cho Trần Võ Sinh đang bị trói.

Tô Anh nhân cơ hội này dùng sức mạnh siêu nhiên tăng tốc độ siết cổ và khi Hách Xuân Anh cho anh ấy uống ngụm thuốc bắc cuối cùng, cô đã bóp nghẹt hoàn toàn linh hồn ở thế giới khác ra khỏi cơ thể của Trần Võ Sinh.

...

Trên đường về nhà, Hàn Cảnh Viễn vẫn còn hơi choáng váng, thuốc bắc thực sự đã g.iết ch.ết nhân cách thứ hai của Trần Võ Sinh, ít nhất là bây giờ có vẻ là như vậy.

Anh do dự một chút rồi nói: "A Anh, chuyện về nhân cách thứ hai của Trần Võ Sinh anh hỏi một chút có miễn cưỡng không, đã có chuyện gì vậy?"

Tô Anh tiêu hao quá nhiều năng lực, mệt mỏi nói: "Em cũng không biết, nhân cách thứ hai của anh ta đầy mánh khóe, có lẽ là dùng để lừa chúng ta."

"Nhưng……"

"Tối nay nói đi, em quá mệt rồi, để em nghỉ ngơi một chút." Tô Anh ngắt lời anh: "Hàn Cảnh Viễn, nếu anh có bất kỳ câu hỏi nào, chúng ta có thể nói chuyện sau khi nhiệm vụ kết thúc được không?"

Hàn Cảnh Viễn lập tức im bặt.

Sau khi về đến nhà, Tô Anh gõ cửa phòng con trai, đi vào đánh thức hai cậu bé rồi nói với chúng: “Hàn Kinh Thần, chú hai của con và dì sẽ đi công tác. Mấy này này, con cùng với Cố Tri Nam hãy chăm sóc tốt cho các em nhé. Nếu gặp chuyện không giải quyết được thì đi tìm Kiều Lan Lan và Tô Tân Ý, nghe không?"

Hàn Kinh Thần lập tức căng thẳng: "Dì, dì, một mình chú hai còn không đủ sao, tại sao dì lại muốn làm nhiệm vụ?"

Tô Anh "im lặng" và bảo họ đừng đánh thức các em ở bên cạnh: "Dì không sao, ngoại trừ việc dì không tìm được đồng đội thay thế. Đừng lo lắng, nhiệm vụ này không nguy hiểm và dì sẽ trở lại sau vài ngày nữa."

Cố Tri Nam lo lắng và sợ hãi: "Chị, em và Hàn Kinh Thần sẽ chăm sóc gia đình thật tốt, chị và anh rể nhất định phải bình an trở về."

...

Ba ngày sau, tại một làng chài hẻo lánh ở miền nam Phúc Kiến, Tô Anh bị trói hai tay ra sau lưng, bịt mắt và bị đưa lên thuyền ra khơi.

Sau một số thăng trầm, Tô Anh lên một con tàu lớn và được đưa lên cabin.

Trần Võ Sinh thì thầm vào tai Tô Anh: "Đồng chí Tô Anh, chiếc thuyền này là chiếc thuyền đánh cá mà Thôi Hưng Đông đang định trốn thoát. Để tôi cởi dây cho cô trước..."

Có một tiếng “bang binh” vang lên, giống như âm thanh của một thanh gỗ đập vào sau đầu và Trần Võ Sinh, người đang cởi dây thừng đã ngã xuống.

Sau đó, miếng vải đen che mắt Tô Anh được gỡ ra, Thôi Hưng Đông cầm một cây gậy gỗ, trên cao nhìn xuống, dùng đầu ngón tay giữ dải vải đen rộng, nhìn Tô Anh với nụ cười nửa miệng.

Thôi Hưng Đông nói: "Cô gái nhỏ, cô thực sự cho rằng tôi không nhìn thấu mánh khóe của cô sao?"

Sưu Tầm, 30/01/2025 18:38:46

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện