Tủ truyện

Chương 78

Thập Niên 70, Ta Dẫn Theo Con Ký Hợp đồng Hôn Nhân

Mộng Phiến Bối 1646 Chữ 30/01/2025 18:38:46

Lưng Hàn Cảnh Viễn ướt đẫm mồ hôi lạnh. Anh tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể nhảy xuống đi từ cửa chính chạy lấy người hoặc đánh cho vị khách không mời mà đến bất tỉnh.

Khi ngủ, Trần Võ Sinh không chỉ khóa cửa phòng mà còn ở cạnh cửa đẩy cái ngăn tủ lấp kín.

Hàn Cảnh Viễn không biết đề phòng ai. Nếu người kia nhảy xuống mở cửa, nhất định sẽ đánh thức Trần Võ Sinh, đến lúc đó phải giải thích như thế nào?

Anh vô cùng rối rắm, sau đó quyết định, nên đánh ngất người trên nóc nhà thì hơn……

Hàn Cảnh Viễn nghiêng người đi đến nơi xa nhất của gác mái. Rất nhanh, cửa sổ trên mái nhà bị mở ra, một mái tóc dài và dày xuất hiện đầu tiên rũ trước mặt vô cùng dọa người.

Nếu không phải Hàn Cảnh Viễn đã quá quen thuộc với chiều dài, độ dài của mái tóc của Tô Anh cùng với mùi dầu gội quen thuộc thì anh đã kề d.a.o vào cổ vợ mình rồi.

Mà đúng lúc này, bên ngoài phòng của Trần Võ Sinh cũng xuất hiện động tĩnh rất nhẹ. Có người có ý đồ đẩy cửa, mở cửa sổ!

Hàn Cảnh Viễn có chút thương cảm đối với người đang nằm ngủ phía dưới. Hóa ra lúc ngủ, anh ta dùng tủ chặn cửa không phải là không có căn cứ.

Hàn Cảnh Viễn dùng tốc độ cực nhanh che miệng Tô Anh lại, thì thầm bên tai cô: “A Anh đừng sợ, là anh.”

Tô Anh:…… Hàn Cảnh Viễn ở đây chấp hành nhiệm vụ thì dễ hiểu. Nhưng cô làm sao giải thích việc mình nửa đêm rình mò trên gác mái của người đàn ông khác đây. Bây giờ cô biến mất liệu còn kịp không?

Hai người chen chúc trên gác mái nhỏ hẹp. Tô Anh không thể xoay người nên chỉ có thể nửa ngồi xổm nửa đè lên đùi Hàn Cảnh Viễn. Người cô kề sát n.g.ự.c anh. Trong không gian chật hẹp, hai người bọn họ mặt đối mặt.

Ánh trăng từ cửa sổ mái nhà rọi xuống chiếu lên khuôn mặt ngơ ngác của hai người. Họ đều chờ đối phương mở miệng trước.

Một tay Tô Anh ôm gáy của Hàn Cảnh Viễn, tay kia vịn vào thanh xà ngang trên đầu, cố gắng giảm bớt trọng lượng lên người anh.

Không khí yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của Trần Võ Sinh đang ngủ bên dưới.

Một lúc lâu sau, Tô Anh ghé vào tai Hàn Cảnh Viễn hỏi hỏi: “Anh có mệt không?”

Hàn Cảnh Viễn cũng dùng âm lượng như vậy thì thầm vào tai Tô Anh. Lúc mở miệng nói chuyện không tránh được mà chạm vào vành tai của cô: “Không sao, như thế này nhẹ nhàng hơn đứng tấn nhiều, kiên trì mấy giờ cũng không thành vấn đề.”

Động tĩnh rất nhỏ bên ngoài cửa sổ đột nhiên dừng lại. Không biết họ “làm mèo” trên gác mái bao lâu, Hàn Cảnh Viễn giải thích: “Anh đến đây làm nhiệm vụ……”

Tô Anh biết điều đó. Nếu không phải vì nhiệm vụ, chắc chỉ có người điên mới nửa đêm trèo lên gác mái nhìn một người đàn ông khác ngủ? Thà về nhà ôm vợ ngủ còn thích hơn.

“Em biết nên cũng không hỏi anh.”

Hàn Cảnh Viễn lại g.ặm c.ắn vành tai cô, hơi nghiến răng nghiến lợi nói: “Em thì sao, A Anh, nửa đêm canh ba chạy đến phòng người đàn ông khác, có phải cũng nên giải thích một chút hay không?”

Tô Anh ngửa đầu ra sau, kéo dài khoảng cách của hai người. Sau đó cô nhìn chăm chú vào mắt của anh, buồn cười nói: “Hũ dấm này! Chẳng lẽ anh cho rằng nửa đêm em không ngủ được, chạy đến gác mái của thanh niên trí thức là để lén lút gặp Trần Võ Sinh chứ? Đương nhiên là em cũng đến để điều tra vụ án, chứ đang yên đang lành em đến đây làm gì.”

Hàn Cảnh Viễn hơi nghiêng đầu, rũ mắt xuống, sợ bị Tô Anh nhìn ra sự ghen tuông đến mức đánh mất phán đoán của anh.

Xuyên thấu các khe hở trên gác mái có thể nhìn đến lông mày Trần Võ Sinh nhăn chặt. Anh ta trằn trọc như gặp ác mộng, hai tay vung loạn trong không trung, kêu lên: “A Anh, A Anh……”

Tô Anh:……

Hàn Cảnh Viễn:……

Tận tai nghe được nên hai người không cho rằng, người mà Trần Võ Sinh gọi trong giấc mơ chính là nhũ danh của Hách Xuân Anh.

Tô Anh bị ánh mắt đầy tổn thương của Hàn Cảnh Viễn nhìn đến mức phát run, vô tội nói: “Đừng nhìn em như thế, em không biết gì hết. Nếu em biết, em chắc chắn sẽ không đến đây, ngồi trên gác mái này. Em thà ở nhà ôm anh ngủ không phải thích hơn sao?”

Mặt Hàn Cảnh Viễn đỏ lên, hôn nhẹ lên một bên mặt của cô, oán hận nói: “Là em nói đấy. Khi nào nhiệm vụ này kết thúc, đừng quên ôm anh ngủ.”

Ác mộng của Trần Võ Sinh chỉ khiến anh ta lặp đi lặp lại được hai chữ: ‘A Anh, A Anh…’

Ngoài việc khiến người khác nghĩ hai người có mối quan hệ không đúng đắn thì anh không thu được tin tức hữu dụng nào.

Nhưng bên ngoài cũng vì vậy mà xuất hiện tiếng cãi vã.

Đầu tiên là đồng chí Hách Xuân Anh, bông hoa duy nhất của trang trại tức giận khi bắt được kẻ trộm: “Thẩm Mỹ Tĩnh, cô bị Trần Võ Sinh lừa ra bãi biển rồi lén lút gặp nhau. Hôm nay, đêm hôm khuya khoắt, cô lại tới nông trường, định lẻn vào từ cửa sổ phải không? Thật không biết xấu hổ.”

Thẩm Mỹ Tĩnh tức giận hỏi lại: “Cô là Trần Võ Sinh là gì, tại sao anh ấy lại gọi tên cô trong khi ngủ. Nói đi! Cô đã làm gì anh ấy?”

Hách Xuân Anh không ngờ đột nhiên lại nghe thấy tin vui như vậy, tươi cười không nói nên lời: “Anh ấy gọi tên của tôi thật sao? Chính tai cô nghe thấy thì nên biết điều mà về đi, không phải sao?”

Thẩm Mỹ Tĩnh lại bị chọc giận, ở ngoài cửa chỗ ở dành cho thanh niên trí thức hét toáng lên khiến tất cả mọi người bị đánh thức. Họ thay quần áo rồi chạy ra khuyên can, có người còn gõ cửa phòng Trần Võ Sinh gọi anh ta dậy, đừng giả vờ ngủ để trốn tránh trách nhiệm.

Trần Võ Sinh bị đánh thức, yếu ớt đưa tay lên dụi mí mắt, n.g.ự.c phập phồng lên xuống, thở hổn hển.

Sau một lúc lâu, anh ta mới đứng dậy đẩy tủ ra rồi mở cửa, sau đó nổi giận gầm lên: “Đêm hôm khuya khoắt chạy tới chỗ thanh niên trí thức ngủ rình mò để làm gì? Báo cảnh sát đi!”

Hai mươi phút sau, cảnh sát đến.

Chỗ ở của thanh niên trí thức lúc này còn nhộn nhịp hơn ban ngày.

Tô Anh ở trên gác mái ngửa mặt lên trời thở dài nói: “Hàn Cảnh Viễn, khi nào hai chúng ta mới có thể ra ngoài? Chân em tê quá.”

Hàn Cảnh Viễn đáp: “Bây giờ em chỉ nghĩ được vậy thôi à? Sao em không nghĩ, vạn nhất bị phát hiện trên gác mái có người, chúng ta phải giải thích như thế nào?”

Tô Anh: “Em nghĩ kỹ rồi. Em sẽ nói anh ghét nên sinh hận, nửa đêm đến tìm Trần Võ Sinh gây chuyện nhưng em phát hiện kịp thời nên đến đây ngăn cản.”

Hàn Cảnh Viễn: “… Hừ, ai thèm tin chứ?”

Ngay sau đó, có người bên dưới dựng một cái thang gác lên chỗ gác mái hai người đang ngồi.

Vì Thẩm Mỹ Tĩnh kiên trì nói lúc mình ở bên ngoài nghe thấy tiếng ‘kẽo kẹt kẽo kẹt’ trên mái nhà nên vì an toàn và sự riêng tư của Trần Võ Sinh, cô ta kiên quyết yêu cầu bọn họ điều tra gác mái.

Sử trưởng Hách cảm thấy cô gái tên Thẩm Mỹ Tĩnh này chẳng khác nào bị rối loạn tâm thần. Làm gì có ai giống cô ta nửa đêm nửa hôm chạy đến cửa sổ phòng của một tên đàn ông để nghe anh ta nói mớ.

Chắc chắn sẽ không có người thứ hai rảnh rỗi đến mức trốn trên gác mái nghe nghe anh ta nói mớ tiếp đâu nhỉ? Ăn no rồi về nhà ôm vợ ngủ chắc chắn sẽ sướng hơn…

Sử trưởng Hách miên man suy nghĩ, đúng lúc nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi bó gối trên gác xép, ôm vợ của mình thì đột nhiên im bặt.

Một cảnh sát nhân dân phía dưới thang cuốn ngửa đầu lên hỏi: “Sử trưởng, trên gác mái có người không?”

Hàn Cảnh Viễn nửa ngồi xổm, một tay ôm eo Tô Anh, tay còn lại nắm thành nắm đấm, dùng khẩu hình nói: “Hoàn thành nhiệm vụ…”

Sử trưởng Hách dù sao cũng là đồng chí của mình, biết rõ thân phận của Hàn Cảnh Viễn, tuy rằng anh ôm cô vợ nhà mình, cùng với vợ mình xuất hiện trên gác mái của một người đàn ông mà cùng nhau buôn chuyện, đúng là kỳ lạ, nhưng nhiệm vụ quan trọng hơn hết thảy.

Sử trưởng Hách phản ứng rất nhanh, lặng lẽ dùng khẩu hình tỏ ra đã hiểu, còn cảnh giác kéo góc áo của Tô Anh ở khe hở ra, đi xuống cầu thang như không có chuyện gì.

Theo sau đem cây thang mang ra phòng, quát lớn nói: “Gác mái nhỏ như vậy, nhìn hết xung quanh, đến chuột còn không có, nói gì là người.”

……

Sưu Tầm, 30/01/2025 18:38:46

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :