Tô Anh nói: "Anh cũng bỏ tiền cấp dưỡng, đương nhiên có thể, chờ tôi ổn định cuộc sống, cuối tuần cậu có thể tới đón Tri Nam và Xán Xán."
Cố Thành Phong vô cùng cảm kích: "Cảm ơn.”
Tô Anh hỏi: "Đúng rồi, nếu anh có vé lương thực và vé thịt thì cho tôi một ít, toàn bộ tiền và vé của tôi đều bị bọn buôn người cướp hết rồi."
"Em chờ chút."
Cố Thành Phong đi ra ngoài, lúc quay lại, trong tay anh ta có một xấp cả tiền và vé.
"Tiền cấp dưỡng tháng này, anh đưa em trước. Anh mượn được đồng nghiệp phiếu hai cân thịt và ba mươi cân lương thực, cậu cầm trước."
"Cám ơn."
Theo tiêu chuẩn giá trị của Tô Anh ở dị giới, Cố Thành Phong là một người đàn ông có trách nhiệm.
Nhưng Tô Anh có điểm mấu chốt của mình, Cố Thành Phong áy náy với nguyên chủ, anh ta đáng bị như vậy.
Cô nói: "Cố Thành Phong, giữ gìn sức khỏe."
Cố Thành Phong quay lưng lại, tháo kính ra, lau đôi mắt đã đỏ hoe.
......
Sau khi Tô Anh rời đi, Cố Thành Phong báo cảnh sát, sau đó vùi đầu trong phòng thí nghiệm.
Trợ lý nói với Cố Thành Phong: "Sếp Cố, đồng chí Đinh, bạn học của anh tới, nói có việc quan trọng, muốn anh ra ngoài gặp.
Cố Thành Phong tốn bao nhiêu công sức mới được về nước, trước là để phục vụ tổ quốc, sau là muốn gia đình đoàn tụ.
Kết quả, Đinh Thư Nhã khiến vợ anh ta bệnh tim tái phát, còn bị bọn buôn người bắt cóc.
Anh ta hận chính mình, càng hận Đinh Thư Nhã và dì của cô ta.
Cố Thành Phong hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Không gặp. Cậu nói vớilãnh đạo, sau này đừng để tôi thấy Đinh Thư Nhã ở căn cứ, sẽ ảnh hưởng đến tôi làm thí nghiệm. Lỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn không ai chịu trách nhiệm được.”
Trợ lý sợ hãi, sếp Cố muốn đuổi đồng chí Đinh ra khỏi căn cứ.
Không gặp được Cố Thành Phong, Đinh Thư Nhã thất vọng rời khỏi phòng thí nghiệm, đúng lúc thấy bảo vệ của căn cứ đang áp giải dì cô ta chuẩn bị giao cho đồng chí cảnh sát.
Ngô Lương Hoa giãy dụa cầu cứu: "Thư Nhã, Cố Thành Phong không đáng tin cậy, là cậu ta gọi bảo vệ bắt dì. Con mau nhờ bố con cứu dì.”
Đinh Thư Nhã không tin, sao Cố Thành Phong có thể để người ta bắt dì đang sống nương tựa vào cô ta chứ?
Cô ta quay lại phòng thí nghiệm, lần này bảo vệ còn không cho cô ta vào cửa, cũng không chịu đi vào thông báo.
"Sếp Cố đã dặn, anh ấy rất bận, sau này bất cứ chuyện gì của đồng chí Đinh, cũng không được quấy rầy anh ấy."
......
Tô Anh thuận lợi trở lại nhà trọ, nói với Cố Tri Nam và Cố Xán Xán, cô đã ly hôn trong hòa bình với đồng chí Cố Thành Phong.
"Tri Nam, chị đã nói chuyện với anh trai em, sau này em sẽ sống cùng chị và Xán Xán, anh trai em sẽ gửi tiền cấp dưỡng."
Cố Tri Nam vừa vui vẻ vừa cảm thấy mất mát, hỏi: "Chị, vậy sau này em có thể đi thăm anh trai không?"
"Đương nhiên là có thể rồi, đợi chị tìm được đối tượng kết hôn tốt, lấy được hộ khẩu, anh ấy có thể tới đón các em đi chơi."
Cố Tri Nam nghe thế thì vui vẻ trở lại.
Như vậy cũng không tệ, cậu có thể ở lại bên cạnh chị dâu và Xán Xán, lại không mất đi anh trai, còn có thể đi tìm Hàn Kinh Thần và Hàn Hâm Tinh để cùng chơi đùa.
Cố Xán Xán hỏi: "Mẹ ơi, bố mới có đẹp hơn bố cũ không?"
Tô Anh cười nói: "Chỉ sợ rất khó, đàn ông có thể đẹp trai hơn bố con rất ít."
Ngoại hình và chiều cao của Cố Thành Phong thuộc hàng đỉnh cao. Cô đã xem ảnh cận cảnh của lão Đinh. Ông ta có lông mày rậm, mắt to, ngay thẳng, nhưng còn kém Cố Thành Phong rất nhiều.
Trong đầu cô đột nhiên hiện lên người lính hôm nay đã trả tiền vé xe buýt giúp cô.
Chính là anh ấy, người có ngoại hình và chiều cao tương đương Cố Thành Phong, hơn nữa còn sở hữu khí chất nghiêm nghị chính trực của quân nhân.
......
Có phiếu lương thực và tiền, buổi tối Tô Anh dẫn Cố Tri Nam và Xán Xán đến nhà ăn quốc gia ăn cơm.
Ba người gọi một món thịt và hai món rau, thêm một món canh bí đao thịt băm và ba bát cơm, tổng cộng hết một tệ.
Nhà trọ một phòng ba người, một ngày là 85 xu, tiền phòng đã được cảnh vệ thanh toán, có lẽ là yêu cầu của chính ủy Quý đưa, cô nhất định phải trả lại số tiền này.
Bây giờ họ đều ra ngoài ăn, dựa vào năm mươi hai tệ mà Cố Thành Phong đưa cũng chỉ đủ cho ba người ăn ở hơn nửa tháng.
Hiện tại vật tư đều dựa vào vé cung ứng, thành phố lớn thì không thuận tiện như hải đảo, ít nhất cô có thể lên núi xuống biển kiếm thức ăn mà không bị c.h.ế.t đói.
Cô muốn hai đứa trẻ của mình ở lại đảo, như vậy xem mắt là giải pháp tốt nhất lúc này.
......
Sau khi đưa mấy đứa về nhà trọ, Tô Anh đến nhà của người bộ đội, hỏi về việc xem mắt.
"Cô giải quyết chuyện bên kia ổn thỏa rồi chứ?" Kiều Cửu Hương hỏi.
Tô Anh gật đầu: “Cố Thành Phong cũng không tệ lắm, một tháng cho năm mươi hai tệ tiền trợ cấp."
"Cô sẽ nuôi cả hai đứa trẻ?"
“Đương nhiên, Cố Thành Phong chưa từng trông trẻ, bọn trẻ sống với anh ta kiểu gì?"
Kiều Cửu Hương giật mình, cô ta đã ám chỉ với Tô Anh, để Cố Tri Nam ở với anh trai, như vậy Tô Anh chỉ cần dẫn theo một đứa rồi tái hôn.
Sao Tô Anh ngốc như vậy, lại muốn nuôi cả hai đứa nhỏ.
Nhưng con trai lão Đinh hiện đang ở nông trại cách đó vài trăm cây số, lão Đinh đang sống một mình, có lẽ cũng không ngại Tô Anh dẫn theo hai đứa nhỏ.
Cô ta nói: "Ngày mai ở lễ đường lớn của quân đội có tổ chức cuộc họp liên hữu nội bộ. Tuy nói là hội hữu nghị nhưng thực ra là hội xem mắt. Tôi đã sắp xếp để cô và lão Đinh gặp nhau ở phòng tầng hai, chín giờ sáng, cô đừng đến trễ."
"Được."
"À, chờ chút." Kiều Cửu Hương gọi cô lại.
Tô Anh quay đầu lại: “Chủ nhiệm Kiều còn có việc gì sao?"
Ánh mắt Kiều Cửu Hương dừng ở vòng eo nhỏ của Tô Anh, cho dù là khuôn mặt hay vòng eo thì đều quá xinh đẹp. Không thể che được khuôn mặt xinh đẹp thì che đi vòng eo này vậy.
"Ngày mai cô hãy quần áo rộng một chút."
"Tại sao?" Tô Anh khó hiểu hỏi.
Kiều Cửu Hương trợn mắt, chẳng lẽ cô ta không biết bản thân rất thu hút người khác sao?
"Đừng ăn mặc quá xinh đẹp, tôi sợ lão Đinh không thích."
Tô Anh cúi đầu nhìn, cô đang mặc áo sơ mi hoa nhỏ và quần ống thẳng màu đen, quả thật vô cùng bảo thủ.
Đôi mắt đào hoa, câu hồn kia chớp chớp: “Vậy tôi sẽ cố gắng.”
Kiều Cửu Hương phiền não, không có người đàn ông nào không mềm lòng trước đôi mắt đào hoa này.
Để con Tô Anh yêu tinh này ở nhà trọ là lựa chọn chính xác, nếu cho ở nhờ, có lẽ chồng cô ta cũng bị mê hoặc.
Tô Anh không thấy Hàn Kinh Thần và Hàn Hâm Tinh thì hỏi: "Tinh Tinh và anh trai con bé đâu?"
"Cảnh vệ dẫn chúng đến căng tin ăn cơm rồi."
Tô Anh vội vàng trở về, liền không đợi, nói: "Vậy khi nào chúng về, phiền chủ nhiệm Kiều nói với Tinh Tinh, ngày mai Xán Xán muốn tới chơi với con bé."
Lúc này cửa thư phòng mở ra một khe hở, bên trong có bóng người cao lớn đứng lên.
Kiều Cửu Hương vội vàng ngăn Tô Anh, đẩy cô đi ra ngoài.
Trong phòng, chồng cô ta đang nói chuyện với chú hai của bọn nhỏ, Hàn Cảnh Viễn.
Không biết vì sao, nhưng cô ta không muốn để hai người đàn ông trong phòng nhìn thấy Tô Anh.
Kiều Cửu Hương chỉ ước gì Tô Anh nhanh chóng rời đi.
“Tri Nam và Xán Xán một mình ở nhà trọ cũng không an toàn, cô mau về đi, tôi tiễn cô."
......
Hàn Cảnh Viễn đúng lúc nói chuyện với Quý Bình Lương xong, vừa mở thì nghe được bên ngoài có khách, là một đồng chí nữ, anh đột nhiên dừng lại.
Vừa nhìn thoáng qua, anh lập tức nhận ra bóng lưng gầy gò kia, là đồng chí nữ hôm nay gặp trên xe buýt.
Gió đêm thoáng lướt qua, đó là người quen của Kinh Thần và Tinh Tinh.
Vậy, cô gái anh gặp trên xe hôm nay, là đồng chí Tô Anh đã cứu hai đứa nhỏ? Hai đứa nhỏ may mắn được cứu về, nếu không tính mạng của lão Hàn cũng không cứu được.
Ân nhân cứu mạng đang ở ngay trước mắt, Hàn Cảnh Viễn đang muốn đuổi theo nói lời cảm ơn thì đột nhiên Quý Bình Lương nhớ ra có chuyện muốn nói chuyện với anh nên gọi lại.
"Ông nội cậu bảo lần này nhất định phải tìm cho cậu một người vợ, muốn cậu với người ta kết hôn lâu dài chứ không phải lừa ông ấy bằng hiệp định hôn nhân. Ngày mai cậu nhất định phải đi xem mắt."
Bị giữ lại, anh không đuổi kịp cô gái kia mất rồi.