{{ msgSearch }}

Tủ truyện

Chương 123

Thập Niên 70, Ta Dẫn Theo Con Ký Hợp đồng Hôn Nhân

Mộng Phiến Bối 3765 Chữ 05/02/2025 07:59:51

Ở lại nhà thêm hai ngày, Tô Anh thỉnh thoảng nói với Kiều Lan Lan về thời gian cô ở thế giới khác.

"Từ khi tôi bắt đầu có ký ức, tôi đã sống cùng mẹ nuôi trong khu ổ chuột. Mẹ nuôi của tôi là một bác sĩ trị liệu cấp dưới. Bằng cách chữa trị cho mọi người một số bệnh nhẹ, cũng có thể nuôi sống mẹ con chúng tôi."

"Nhưng dần dần tôi phát hiện ra rằng một số người được mẹ tôi điều trị đã b.ắ.n con mồi của họ và sẽ bí mật đưa một ít thịt cho gia đình chúng tôi. Thành thật mà nói, thịt động vật biến dị từ thế giới khác thực sự rất khó ăn, nhưng nó vẫn rất quý vì người ăn nó sẽ có sức lực, về sau bọn họ mang một ít viên tinh thể cho mẹ tôi.”

“Còn tôi, từ nhỏ sức khỏe đã yếu, mẹ tôi sẽ dùng m.á.u của bà ấy thay m.á.u cho tôi hàng tháng, nếu không thay sẽ rất khó chịu, tôi không muốn, nhưng mẹ nuôi của tôi nói rằng đây là một căn bệnh rất hiếm gặp, nếu tôi không thay đổi, tôi sẽ chết, bà không muốn tôi chết, vì vậy cầu xin tôi hãy kiên nhẫn một chút, sống để được ở bên bà.”

Thật ra, cô có thể chịu được đau đớn khi truyền máu, nhưng cô chỉ không muốn mẹ mình mỗi tháng sẽ bởi vì mất m.á.u quá nhiều mà yếu đi.

“Mấy năm sau, sức khỏe của mẹ tôi ngày càng sa sút, rồi các anh chị, những người từng tới tìm mẹ tôi để chữa bệnh cũng thay phiên nhau lấy m.á.u của họ để truyền cho tôi một ít.”

"Có sáu người thay m.á.u cho tôi, m.á.u của bọn họ so với mẹ tôi thuần khiết hơn rất nhiều, tôi từ yếu ớt trở nên mạnh mẽ, cũng thức tỉnh năng lực chữa khỏi dị năng giống mẹ tôi, thậm chí còn tốt hơn bà ấy, tôi còn có thể nuôi sống bản thân mình bằng cách giúp mọi người điều trị.”

"Mẹ nuôi kêu tôi cùng những anh chị kia thành lập một đội, đội cuối cùng bao gồm tôi là bảy người."

"Khi đội của chúng tôi có thể độc lập săn b.ắ.n và sinh tồn, mẹ nuôi của chúng tôi sẽ không cho chúng tôi gặp bà ấy nữa, thậm chí là lén lút đi gặp cũng không được. Mẹ nuôi của tôi thậm chí đã chuyển đến một căn cứ khác, nơi đó là các khu ổ chuột, dùng dị năng chữa bệnh vốn đã yếu ớt của mình để tự nuôi sống bản thân, và bà muốn tôi thề rằng không bao giờ được đến tìm bà ấy."

"Mẹ tôi rất kiên quyết. Lúc đó, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra. Tôi chỉ biết nương tựa vào các thành viên trong đội của mình. Bảy người chúng tôi sống với nhau như một gia đình, không ai có thể tách rời được".

Kiều Lan Lan đã hiểu rằng sáu người bảo vệ Tô Anh bị treo trên tường là những người được mẹ nuôi của Tô Anh cứu.

Những gì họ bảo vệ không chỉ là không gian dị năng của Tô Anh, mà còn là cuộc đời của Tô Anh và tung tích của mẹ nuôi của cô.

Họ bảo vệ bí mật bằng mạng sống của mình, bảo vệ sự cân bằng của hai thế giới và ngăn chặn những người ở Đào Viên lợi dụng thông đạo để làm hại nhiều người hơn ở hai thế giới.

Bây giờ cô ấy đã hiểu rằng Tô Anh phải quay lại bằng mọi giá.

Nghĩ rằng những người ở Đào Viên có thể đang sử dụng cơ thể trước đây của Tô Anh để thực hiện một số thí nghiệm, Kiều Lan Lan hận không thể đến đó cùng Tô Anh c.h.é.m c.h.ế.t bọn họ, nhưng với cơ thể nhỏ bé của cô ấy, sẽ đến một thế giới khác nơi mọi người đang chiến đấu, hơn nữa nó không đủ một cái tát vào mặt những người đó.

"A Anh, nói cho Hàn Cảnh Viễn, nói cho anh ta biết đi, hai người có thể cùng nhau nghĩ ra biện pháp, có thêm một người trợ giúp luôn là tốt."

Tô Anh suy nghĩ một chút, "Được rồi, trước khi quyết định đến đó, tôi phải nói với anh ấy rằng cuốn nhật ký này được anh trai Khúc Lương viết khi anh ta đeo nó trên người Trần Võ Sinh, nếu tôi không thể quay lại, cô giúp tôi đưa nó đến Hàn Cảnh Viễn."

Kiều Lan Lan nhìn xuống cuốn sổ bị khóa, gật gật đầu và nghiêm túc nói: "Vậy thì cô nhất định phải quay lại."

...

Vào đêm trước khi Tô Anh chuẩn bị rời đi, Hàn Cảnh Viễn đã quay lại.

Phải lên đường vào sáng sớm ngày hôm sau, qua lại còn chưa đủ lăn lộn.

“Không phải là hẹn gặp trực tiếp ở điểm đến sao?” Tô Anh hỏi.

"Vừa rảnh rỗi thời gian, anh đi xin cấp trên, trở về cùng em xuất phát."

Tô Anh chỉ sang cửa bên cạnh, Thịnh Hồng Tuệ thấy Hàn Cảnh Viễn quay lại, đi tới đi lui trước cửa nhà, muốn qua hỏi về Quan Minh nhưng lại bị mẹ cô ta kéo lại.

Hàn Cảnh Viễn cũng phớt lờ hàng xóm và nói với Tô Anh đến đón mấy đứa trẻ ở trường trước.

Sau bữa tối, Hàn Hâm Tinh rủ Hàn Cảnh Viễn ra ngoài đi dạo với cô bé, Xán Xán cũng muốn đi, Tinh Tinh vui vẻ đồng ý.

Tô Anh vốn sợ cô bé Hàn Hâm Tinh sẽ kể cho Hàn Cảnh Viễn câu chuyện trước khi đi ngủ mà cô đã kể cho chúng hai đêm trước, Hàn Cảnh Viễn rất thông minh, phỏng chừng anh sẽ đoán được điều gì đó, nhưng Xán Xán cũng đi cùng cô bé, chắc chắn chỉ là muốn được với chú của cô bé đi dạo.

Cô liền không quan tâm.

"Chú hai, cháu hỏi chú một chuyện được không?"

Cô bé dường như chưa từng hỏi anh chuyện gì, Hàn Cảnh Viễn nói: "Cháu nói đi."

“Nếu dì hai đi đâu đó, cháu có thể đi cùng dì không?”

Hàn Cảnh Viễn trong lòng thắt lại, "Cháu hỏi như vậy làm gì?"

Tinh Tinh nói: “Cháu không còn là trẻ con nữa, cháu biết chú hai sắp làm chuyện quan trọng, ý của cháu là, nếu như dì hai đi địa phương quá xa, chú có thể đi cùng dì, nếu như đi quá lâu, cháu cùng với anh trai sẽ về sống với ông cố, Xán Xán và chú nhỏ có thể đến ba Cố, chúng cháu không phải chăm sóc chú hai, nhưng chú là người duy nhất có thể đi cùng dì hai.”

Cổ họng Hàn Cảnh Viễn có chút nghẹn ngào, một lúc sau mới nói: "Cám ơn Tinh Tinh."

Hàn Hâm Tinh nói: "Chú hai, vậy thì được rồi, cháu và anh trai sẽ quan tâm đến ông nội, chú cũng phải quan tâm dì hai thật tốt."

Cố Xán Xán vẫn luôn không nói gì, chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y chị gái, khi cô bé chuẩn bị về đến nhà, cô bé nói: "Ba, con sẽ không trở về tìm ba Cố nữa, con ở bên chị, và con sẽ không để chị mình một mình đâu.”

Ba người về đến nhà đều vui vẻ, trên mặt không có gì khác thường.

Tô Anh nhìn thần thái của ba người, thầm nghĩ, trẻ con thật ra cái gì cũng hiểu.

Lần này đi, Tô Anh không nhờ người đưa tiễn, cô cùng Hàn Cảnh Viễn ngồi thuyền ra đảo, đổi xe lửa thành ô tô, buổi tối ở một nhà khách tại một huyện nhỏ gần nơi đến.

Ba ngày trước thời gian đã định, Hàn Cảnh Viễn hỏi: “Còn chưa thông báo xuất phát, ngoại trừ Quan Minh dẫn người đến đóng quân trước ở điểm đến, chúng ta là người đến sớm nhất, A Anh, em có thể nói cho anh biết không, tại sao em muốn đến sớm như vậy?"

Tô Anh lắc lắc bình giữ nhiệt, cả hai đều rỗng không, kêu Hàn Cảnh Viễn đi đun nước lấy ít nước sôi rồi quay lại.

"Em đi tắm, anh đi lấy nước sôi xong, ra phía sau căn tin mua hai bát mì, vừa ăn vừa nói."

Hàn Cảnh Viễn nghẹn thở, anh nghe ra rằng Tô Anh nói vừa ăn vừa nói có nghĩa là cô muốn cùng anh thẳng thắn nói chuyện.

Khi đi lấy nước sôi về, Tô Anh còn đang tắm trong phòng tắm, anh lại xuống căn tin lấy cơm, thấy đồ ăn không được ngon lắm, lại gọi thêm cá kho và thịt kho tàu thêm hai phần mì thịt lợn băm nhỏ.

Khi anh mang thức ăn trở lại phòng, tóc của Tô Anh đã khô một nửa.

Hai người đang ngồi trên chiếc bàn kê sát tường, bày biện bát đũa, ăn quay mặt ra cửa sổ, ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy con đường trước nhà khách, ai đến liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Tô Anh đã kiểm tra bằng khả năng dị năng của mình, linh khí của Tiết Hoành Đông cách nhà khách chưa đến mười ki-lô-mét.

Vừa đủ thời gian cho một bữa ăn.

Tô Anh dùng đũa nếm thử món thịt kho tàu, gắp một miếng bong bóng cá, đồ ăn nhà ăn nhỏ ở đây rất ngon, thực tế thì dù chế biến như thế nào cũng ngon hơn đồ ăn ở thế giới khác.

Nếu không, ngũ cốc và rau quả được vận chuyển qua lối đi ở căn cứ sẽ không đắt đỏ đến mức người bình thường không thể mua được.

A... Trong môi trường sống như vậy, dù có sống mấy chục năm cũng vô nghĩa, em rất muốn xem Tiết Hoành Đông sẽ hối hận và đau khổ như thế nào sau khi qua đời.

Thấy Hàn Cảnh Viễn không động đũa, Tô Anh hỏi: "Sao không ăn?"

Hàn Cảnh Viễn nói: "Sợ em ăn không đủ."

Tô Anh mỉm cười và bảo anh không cần làm ra vẻ, và cả hai cùng nhau ăn xong.

Hàn Cảnh Viễn lại thu dọn bát đũa: "Anh đi rả bát đũa, em chờ nhé."

Tô Anh muốn đợi thêm nữa, Tiết Hoành Đông định đến nhưng Hàn Cảnh Viễn nhất quyết không chịu, khi quay lại, anh khóa cửa và ngồi xuống bàn làm việc.

Anh chính thức nói: "Em nói trước, hay anh nói trước?"

Tô Anh trước kia giả vờ ngu ngốc, và Hàn Cảnh Viễn cũng vậy, nhưng bây giờ cô không thể giả vờ nữa.

"Em nói trước, anh phát hiện em dị thường từ khi nào?"

Hàn Cảnh Viễn vốn tưởng rằng cô sẽ trực tiếp nói chuyện Đào Viên, nhưng khi nghe lời này, anh không nhịn được cười, sau đó trong lòng có chút lo lắng, sợ cô nói ra sẽ tức giận.

"Anh nói, nhưng em hứa không được nổi giận."

Tô Anh: ...Đã đến lúc này, tại sao cô còn tức giận cái gì: "Em không tức giận."

Hàn Cảnh Viễn nói: "Lúc đầu là ngày đó xem mắt, rất lạ, anh đột nhiên nghe ra được em đang suy nghĩ cái gì, nhưng không rõ ràng lắm, đứt quãng nói trong lòng em muốn tìm người cùng nuôi nấng đứa trẻ, còn liếc anh một cái, nói nếu anh cũng nghĩ như vậy thì tốt rồi. "

"Anh lúc ấy trong lòng hoảng hốt, nhưng ngoài mặt lại rất bình tĩnh. Thấy em thất vọng định rời đi, anh liền lấy dũng khí đi lên nói với em."

Tô Anh: ... Hàn Cảnh Viễn có thể nghe thấy cô đang nghĩ gì?

Có phải vì tác dụng phụ của những khả năng đó đối với anh khi trí nhớ của anh bị mất?

Khi mới vừa đồng ý kết hôn, cô đã từng phỉ báng cơ bụng của người đàn ông sau khi tắm, tưởng tượng rằng anh ấy có khả năng nghe thấy, Tô Anh đỏ bừng mặt.

Cô quay mặt đi, dựa lưng vào bàn, yếu ớt nói: "...Đừng nói chuyện với em, em muốn bình tĩnh lại."

Hàn Cảnh Viễn vội vàng giải thích: "Không phải cái gì cũng nghe được, nhất là hiện tại, anh căn bản nghe không ra được em suy nghĩ cái gì."

Tô Anh nghiêng mặt đi, trên mặt vẫn còn đỏ ửng, chớp chớp mắt hỏi: "Thật sao?"

Hàn Cảnh Viễn trịnh trọng gật đầu: "Chỉ cần em hỏi, anh khi nào lừa gạt em, nhưng em vẫn luôn không muốn nhận ra anh. Khi đó anh cảm thấy em rất quen thuộc, tựa hồ đã gặp qua ở nơi nào. Bây giờ anh mới biết, vậy là em đã cứu anh, chính là cô gái trong ảnh đúng không?"

Lúc này, Tô Anh không thể phủ nhận nữa, vì vậy cô lại vùi mặt xuống, nhỏ giọng trả lời: "Ừ."

"Ai đã biết?"

Tô Anh cảm thấy rằng người đàn ông này chắc chắn sẽ tức giận sau khi trả lời, và cô không muốn nói dối anh một lần nữa.

"Kiều Lan Lan, Tô Tân Ý, Văn Diễn."

Hàn Cảnh Viễn tràn đầy u oán: "Anh chỉ là người thứ tư..."

Tô Anh biết mình sai, ngồi thẳng người, cúi đầu nói: "Chỉ là không biết nên nói như thế nào với anh, sợ anh không tiếp nhận được."

"Điều anh không thể chấp nhận nhất chính là anh đã xóa khỏi tâm trí em ký ức thuộc về cả hai chúng ta."

Hàn Cảnh Viễn ánh mắt cầu xin tiến đến bên cạnh cô: "A Anh, em có cách làm anh nhớ lại đúng không, đã đến lúc này, em giúp anh khôi phục những ký ức kia đi, được không?"

“Ừ, ừ.” Tô Anh có chút nghi hoặc, hỏi anh: “Hàn Cảnh Viễn, anh thích khuôn mặt nào?”

Hàn Cảnh Viễn sửng sốt, đây là vấn đề gì?

Sau đó anh cười ủ rũ: "Diện mạo thì có liên quan gì, anh chỉ thích em thôi."

Tô Anh cũng cảm thấy mình đã hỏi một câu ngu ngốc, cô đã xóa trí nhớ của Hàn Cảnh Viễn và thay đổi diện mạo, nhưng anh vẫn nhận ra cô.

Tô Anh đồng ý, người đàn ông này không muốn đợi thêm nữa, vì vậy anh ôm cô vào lòng: "Còn bây giờ thì sao, hãy nhìn 205 của Khúc Lương, và tất cả đều biết em hô hấp nhân tạo cho anh, nhưng anh lại không biết..."

Tô Anh vội vàng cầu xin: "Có thể đợi đến khi em nhận được mẹ nuôi không, hơn nữa nhìn ra ngoài cửa sổ, Tiết Hoành Đông đang ở đây."

...

Tiết Hoành Đông đến một mình, đeo kính gọng vàng, tóc dài phân nửa, mặc bộ áo dài Trung Quốc màu xám nhạt, đi giày da đen, tay xách cặp, khuôn mặt ngoài năm mươi, trông như một người có học thức, tướng mạo làm cho người ta cảm thấy người đàn ông này rất tử tế.

Ông ta tự tin sớm chuẩn bị, lấy ra những giấy chứng nhận đăng ký, mở một căn phòng tại đây, định nửa đêm sẽ một mình đến địa điểm đã hẹn và đưa mẹ nuôi của cô gái kia đi.

Không ai có thể nghĩ rằng một ông lão 60, 70 tuổi phải ngồi xe lăn bỗng chốc trở thành một trung niên 40, 50 tuổi.

So với trước đây tướng mạo cùng khí chất của ông ta hiện tại đã thay đổi rất nhiều, hơn nữa tướng mạo không cùng tuổi tác, cho nên sẽ không có người ngoài hoài nghi về thân phận hiện tại của ông ta.

Thực ra trong nội tâm ông ta không thể tin ai, vốn tưởng rằng tám ngày sau sẽ đến, tám ngày sau mọi sự sắp xếp sẽ ổn thỏa, nhưng thực tế, tối nay chính là thời gian đón người.

Ông ta cũng từng nghĩ rằng Đào Viên có thể không đẹp và giàu có như ông ta nghĩ lúc đầu, nhưng khi ngày tàn của cái c.h.ế.t đến gần, ông ta bắt đầu sợ hãi.

Cả đời ông ta hưởng vinh hoa phú quý, hiện tại thiếu nhất chính là mạng sống của mình.

Miễn là còn sống, mọi thứ đều có thể.

Ông ta thậm chí còn định đi Đào Viên bồi dưỡng thân thể trước, sau đó trở về nơi này hưởng thụ, đây mới chính là cách hoàn hảo nhất.

Bước vào cửa hàng không làm dấy lên bất kỳ nghi ngờ nào, vào nửa đêm, Tiết Hoành Đông lặng lẽ rời khỏi nhà khách, lấy trộm một chiếc xe đạp trong nhà để xe của rồi đạp xe đến một vùng hoang vu xa xôi hơn.

Tô Anh và Hàn Cảnh Viễn, ở trên lầu xem ông ta cạy khóa: ...

...

"A Anh, em xác định ông ta thật sự là Tiết Hoành Đông, không phải Tiết Hoành Đông có đứa con ngoài giá thú nào đó?"

Hàn Cảnh Viễn vẫn không thể tin được, ông ta nửa đêm không có xe buýt đã lấy trộm xe đạp ở nhà khách này lại là một ông già uy nghiêm và khoan nhượng.

Tô Anh có dị năng, cô không cần theo sát cũng có thể xác định được vị trí của Tiết Hoành Đông nên một giờ sau họ đã leo đến chân núi, sau hơn hai giờ leo núi, họ mới leo lên một bãi đất trống trên đỉnh núi.

Tô Anh đá thật mạnh vào Tiết Hoành Đông: "Điên rồi, nhất định phải lên đ.ỉnh núi sao, ông không sợ bị sét đánh sao."

Hàn Cảnh Viễn đã trói Tiết Hoành Đông, ông ta trẻ hơn nhiều tuổi, anh mắng: "Vợ tôi hỏi ông cái gì?"

Tiết Hoành Đông tức giận, không biết vợ chồng Hàn Cảnh Viễn làm sao lại tới đây, hiển nhiên ông ta đã rất cẩn thận, dám chắc phía sau sẽ không có người mới đi lên núi.

Chỉ có ông ta mới biết thời gian thực và địa chỉ mà người Đào Viên đưa ra.

"Tôi cũng không biết, tôi chỉ là dựa theo người Đào Viên cho tọa độ mà định vị ở nơi này."

Tiết Hoành Đông không từ bỏ hỏi: "Hàn Cảnh Viễn, tại sao cậu đến khách sạn trước và nhận ra tôi theo đến đây?"

Hàn Cảnh Viễn thật sự không thích cái tên người không ra người, quỷ không ra quỷ: "Ông không cần biết."

Tô Anh thậm chí không giải thích với Tiết Hoành Đông, khi cô còn ở Bắc Kinh, cô đã sử dụng dị năng của mình để moi ra thông tin thực sự trong đầu Tiết Hoành Đông, vì vậy cô có thể đợi ở nhà khách trước.

Cho dù ngoại hình và tuổi tác có thay đổi như thế nào thì khí chất của ông ta cũng sẽ không thay đổi, vì vậy Tô Anh không quá ngạc nhiên khi thấy Tiết Hoành Đông trẻ hơn rất nhiều ngay từ ánh mắt đầu tiên.

Còn nửa tiếng nữa mẹ nuôi của Tô Anh mới được đưa tới.

Trong khi chờ đợi, Hàn Cảnh Viễn hỏi cô: "A Anh, làm sao ông ta có thể đột nhiên trẻ như vậy?"

Tô Anh giải thích: "Các loại thuốc đặc biệt mà người Đào viên đưa cho ông ta được chia thành nhiều cấp độ. Loại mà Khúc Lương đưa cho anh là cấp thấp nhất, và hiệu quả cũng kém. Tình hình hiện tại của Tiết Hoành Đông là cấp cao ông ta trân quý đan dược, sau khi uống đan dược đặc hiệu, trong thời gian ngắn sẽ tiêu hao quá mức phân chia cùng tái sinh tế bào, tác dụng phụ sẽ rất nghiêm trọng, nếu như không có cùng cấp đặc dược, ông ta có thể không sống được một tháng, và sẽ già đi thành một xác ướp.”

Tiết Hoành Đông run lẩy bẩy, người ở Đào Viên đúng là đã nói với ông ta, đan dược ngũ cấp ở Đào Viên rất đắt đỏ, đừng tùy tiện lấy.

"Cô, làm sao biết rõ ràng như vậy?"

Tô Anh không có tâm trạng để giải thích với ông ta, huống chi hiện tại sét bắt đầu đánh trút xuống cơn mưa.

Hạt mưa to đánh bụi mù mịt, đỉnh núi dễ bị sét đánh, không được trú mưa dưới tán cây to.

Chương 54.2

Trong lúc nhất thời không biết chạy phương nào, Hàn Cảnh Viễn ôm cô vào lòng, hai tay đỡ chiếc áo khoác, miễn cưỡng chắn một chút.

Cũng may mưa tạnh nhanh, sấm chớp ầm ầm cũng ngừng, Tô Anh nhịn không được liền mắng: “Mở cửa ra mà ầm ĩ như vậy thật là ngu xuẩn.”

Hàn Cảnh Viễn vừa bực vừa buồn cười: "Lần trước em rơi xuống hồ nước, còn không biết xấu hổ nói người tốt như vậy, ý là muốn lại đây sao?"

Tô Anh gật gật đầu, cả hai ngừng trêu đùa.

Trong không khí vốn không có gì, nhưng ba người lại cảm thấy không khí càng ngày càng loãng, nhất thời khó thở, sau đó trước mắt thời gian cùng không gian tựa hồ vặn vẹo một chút, giống như một tấm gương, đem khung cảnh đối diện vặn thành một hình dạng bất thường.

Tình huống đó chỉ kéo dài chưa đầy một giây, trong không gian trống trải xuất hiện thêm một người phụ nữ, sắc mặt tái nhợt, thân hình gầy gò, dung mạo có vài phần giống Tiết Hoành Đông, nhưng vẻ mặt lại dịu dàng đoan trang.

Hàn Cảnh Viễn còn chưa kịp phản ứng, Tô Anh đã chạy tới đỡ lấy bà, gọi một tiếng: "Mẹ..."

...

Hàn Cảnh Viễn đoán mẹ vợ là người nuôi cô trưởng thành, đoán được đến đây, thứ bà gặp phải sẽ không phải là nguy hiểm, mà là sự hoan nghênh của con gái.

Mẹ vợ có vẻ rất hài lòng với con rể, sau khi hàn huyên vài câu, Tô Anh bảo Hàn Cảnh Viễn xuống núi và trở lại khách sạn để gọi tiếp viện.

"Em và mẹ ở trên núi được không?" Hàn Cảnh Viễn có chút lo lắng.

Tô Anh chỉ vào Tiết Hoành Đông đang bị trói trong bao: "Không sao, anh đi rồi quay lại nhanh, chỉ cần đi xe đạp của Tiết Hoành Đông dưới chân núi, có thể sẽ nhanh hơn."

"Được, vậy hai người chờ anh."

Hàn Cảnh Viễn bước nhanh xuống núi, đợi một lúc, Tô Anh chắc chắn rằng người đàn ông không nhận thấy điều gì bất thường và vẫn đang tăng tốc xuống núi, vì vậy cô cụp mắt xuống và trút bỏ cảm xúc bất lực của mình.

Sưu Tầm, 05/02/2025 07:59:51

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :