{{ msgSearch }}

Chương 1

Thập Niên 70, Ta Dẫn Theo Con Ký Hợp đồng Hôn Nhân

Mộng Phiến Bối 975 Chữ 29/01/2025 16:10:13

Lúc Tô Anh từ dị giới xuyên tới thì gặp phải kẻ buôn người đang đánh những đứa trẻ bị bắt cóc.

Cô nhớ lại cảnh những kẻ buôn người bắt nạt đứa trẻ, nhưng không thể tỉnh dậy.

Kẻ buôn người đánh đứa trẻ xong, nói: "Người phụ nữ này chết, đào một cái hố rồi chôn đi."

"Tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào xinh đẹp như vậy, giờ chôn thật đáng tiếc."

Một người khác mắng: "Ngay cả xác c.h.ế.t cũng không tha, mày đúng là đồ cặn bã."

"Nói đùa thôi, mau chôn đi."

Hai người khiêng người phụ nữ rồi ném vào cái hố đã được đào trước.

Cô bé khóc và đuổi theo: "Đừng chôn mẹ con."

Cậu bé cũng vội vã chạy lại nói: "Tôi sẽ liều mạng với mấy người."

Bọn buôn người đá bọn nhóc sang một bên, trói chúng bằng dây thừng và bịt miệng ném vào ngôi nhà gỗ trong rừng.

"Trời nhiều mây quá, sợ rằng sắp mưa, chôn nhanh đi."

Miệng và mũi của Tô Anh bị bùn đất chôn lấp, vừa xuyên qua đã bị chôn khiến cô bộc phát tất cả dị năng tích tụ trong cơ thể.

Mặt đất đột nhiên rung chuyển như có động đất. Chuyện này kéo dài hơn mười giây thì bình tĩnh trở lại.

Trận động đất chắc chắn không phải do dị năng của cô tạo ra, năng lực của cô còn chưa lớn như vậy, nhưng cuối cùng cũng có thể động đậy.

Tô Anh trèo lên khỏi mặt đất, dọa hai tên buôn người kinh hồn bất định từ trận động đất ngất đi.

......

"Dì Tô, ngay cả con gái cũng không nhớ, chẳng lẽ dì bị mất trí nhớ sao?"

Hàn Kinh Thần vẫn còn khiếp sợ. Lúc ấy rõ ràng dì Tô đã tắt thở nhưng sau trận động đất đột nhiên sống lại, thậm chí còn bò lên từ dưới đống đổ nát.

"Ừm, vừa rồi động đất, bị đập vào trán nên lỡ quên mất vài chuyện."

Tô Anh từ dị giới xuyên tới, may mà thời gian tử vong của thân thể này chưa lâu, nhưng cô không thừa hướng ký ức của nguyên chủ, vì vậy, cô chỉ có thể nói với bốn đứa nhỏ là bị mất trí nhớ.

Bọn nhỏ thật dỗ dành nên đều tin rằng cô bị mất trí nhớ, còn nhao nhao kể cho cô những chuyện chúng biết.

Từ miệng mấy đứa, Tô Anh đại khái hiểu được thế giới song song này, ngoại trừ lịch sử của mấy chục năm qua gần đây, thì hàng ngàn năm trước đều như vậy.

Cho nên cho dù không có ký ức của nguyên chủ thì việc nói chuyện không thành vấn đề.

Cố Xán Xán rất sợ hãi, dính lấy Tô Anh không nỡ buông, ngửa đầu nhìn cô.

"Mẹ, con là Xán Xán, mẹ mất trí thì vẫn là mẹ con."

Tô Anh sinh ra ở dị giới, từ nhỏ cô đều tuân theo nguyên tắc trao đổi tương đương. Nếu đã chiếm được thân thể nguyên chủ thì nên giúp nguyên chủ nuôi con trưởng thành.

Cô vuốt mái tóc bù xù của Xán Xán, dịu dàng nói: "Được, mẹ nhớ rồi."

Hàn Hâm Tinh cũng chạy lại, đẩy Cố Tri Nam ra, ngồi bên cạnh Tô Anh.

"Mẹ, con cũng là con gái của mẹ."

Tô Anh không nhịn được nở nụ cười, hỏi ngược lại: "Con họ gì?" 


"Con họ Hàn ạ."

Tô Anh chỉ Cố Xán Xán, nói: "Xán Xán họ Cố, hai đứa họ Hàn, hai con không thể là chị em được. Trẻ con là phải là thành thật, nếu con không có mẹ, thì bảo bố con tìm mẹ giúp con.”

Hàn Hâm Tinh bĩu môi, nói: "Bố mẹ con đều là liệt sĩ, đã hy sinh cả rồi, còn chưa từng gặp mặt họ. "

Tô Anh không đành lòng, xoa đầu con bé, nói: "Vậy được rồi, đến khi người nhà đến đón thì cô sẽ làm mẹ con.”

Trong hai giờ đồng hồ, cô đã biết được rất nhiều chuyện từ bốn đứa nhỏ.

Hàn Kinh Thần và Hàn Hâm Tinh là anh em, có một chú hai tên là Hàn Cảnh Viễn. Hai đứa sống ở Bắc Kinh bị lừa bán tới đây, có lẽ bây giờ người nhà đều sốt ruột lắm.

Nguyên chủ dẫn con trai Cố Tri Nam và con gái là Cố Xán Xán, ra bến tàu đón chồng mới về nước thì đột nhiên bệnh tim tái phát. Bọn buôn người giả làm người qua đường nhiệt tình đưa đến bệnh viện, giữa đường bắt cả người lớn và hai đứa trẻ tới đây.

Trước khi Tô Anh bị chôn, bốn đứa trẻ cố gắng tự cứu lấy mình nhưng tiếc là không thành công.

Nhưng một ngày ở bên nhau, cũng đủ để hình thành tình bạn giữa bốn đứa trẻ.

Nếu không phải trận động đất bất ngờ và Tô Anh xuyên qua, bốn đứa trẻ này đã bị bọn buôn người bán đi rồi.

Tô Anh bắt một con gà rừng rồi nướng lên. Hai cái đùi gà, cô chia cho Tinh Tinh và Xán Xán, hai cánh gà dành cho hai người anh.

Cô xé ức gà rồi cắn một miếng, thịt gà mềm và mọng nước, quả thật ngon hơn động vật biến dị rất nhiều.

Bốn đứa trẻ ăn cúi đầu chăm chú ăn, thứ nhất là do đói bụng, nguyên nhân thứ hai là do trình độ nướng gà của cô là tốt.

Trong thời đại này, thực phẩm tương đối hiếm, một số trẻ con còn nói được ăn thịt là điều hạnh phúc nhất.

Ăn no rồi nghỉ ngơi một lúc, khi cô định dẫn bốn đứa nhỏ xuống núi thì đụng phải năm, sáu chiến sĩ mặc quân phục xanh.

Trên đảo xảy ra động đất, quân đội phản ứng rất nhanh, lập tức bố trí người đi tìm kiếm và giải cứu người dân.

Sưu Tầm, 29/01/2025 16:10:13

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện