Khương Tri Tri nhìn đôi tay thon dài của Chu Tây Dã đang chỉnh đồng hồ, nghĩ đến chiếc đồng hồ vừa rời khỏi cổ tay cô, vẫn còn lưu lại hơi ấm của cô, giờ lại nằm trên cổ tay anh, mang theo một cảm giác thân mật khó nói.
Hơn nữa, chiếc đồng hồ này vừa cảm nhận được nhịp đập mạch của cô, bây giờ lại áp lên cổ tay anh, tạo ra một loại mập mờ không thể diễn tả.
Chu Tây Dã khẽ nhướn mắt, nhìn thấy gương mặt nhỏ của Khương Tri Tri, biểu cảm bình thường nhưng dái tai lộ ra ngoài mái tóc ngắn lại đỏ bừng như m.á.u sắp chảy ra. Anh khẽ nhếch môi, nói:
“Nhờ cô mấy ngày qua đã giữ giúp tôi. Hôm đó tôi đi gấp, không kịp chào cô, thật xin lỗi.”
Khương Tri Tri vội xua đi những suy nghĩ lung tung trong đầu, cười để lộ răng khểnh đáng yêu:
“Không sao đâu, công việc của các anh đặc thù, gặp phải tình huống bất ngờ là chuyện bình thường mà.”
Chu Tây Dã liếc nhìn radio:
“Chút nữa tôi sẽ bảo đội truyền tin đến kiểm tra lại xem có vấn đề gì không. Cô có thể phải đợi thêm một lúc.”
Khương Tri Tri định nói rằng radio đã sửa xong, cô có thể về trước, nhưng nghe Chu Tây Dã nói vậy, chỉ đành gật đầu:
“Được, tôi vừa kiểm tra thử rồi, chắc là không có vấn đề gì, nhưng tần suất sử dụng của các anh có thể khác.”
Chu Tây Dã nhìn đôi môi hơi khô của cô, gật đầu:
“Cô ngồi trước đi, để tôi rót cho cô cốc nước.”
Khương Tri Tri không khách sáo. Cô đã ở bờ sông cả buổi chiều, đến giờ chưa uống ngụm nước nào, cổ họng sớm đã khô rát.
Chu Tây Dã đi ra ngoài một lát, mang vào một chiếc cốc tráng men, đưa cho cô. Vừa định mở miệng thì bị tiếng nói ngoài cửa ngắt lời:
“Báo cáo, đội trưởng, có hai thanh niên trí thức từ điểm thanh niên trí thức đến tìm anh, trong đó có một nữ đồng chí họ Tôn nói quen biết anh.”
Khương Tri Tri giật mình suýt làm rơi cốc trà. Tôn Hiểu Nguyệt đến rồi! Bí mật của cô chắc chắn không giữ được nữa!
Chu Tây Dã hơi nhíu mày, liếc nhìn Khương Tri Tri:
“Cô ngồi đây một lát, đội truyền tin có thể đến muộn hơn. Trong cái hòm cạnh đầu giường có sách, nếu hứng thú thì cô lấy ra đọc.”
Nói xong, anh bước ra ngoài, tiện tay kéo kín rèm cửa, không để lại chút khe hở.
Khương Tri Tri càng tò mò hơn. Tôn Hiểu Nguyệt đến làm gì? Cô cầm cốc trà cẩn thận bước đến bên cửa, vừa nhấp từng ngụm nước nhỏ vừa nghe động tĩnh bên ngoài.
Tôn Hiểu Nguyệt thấy Chu Tây Dã dáng người cao ráo, phong thái lạnh lùng bước tới, trong lòng khẽ rung động. Người đàn ông này tuyệt đối không thể để rơi vào tay Khương Tri Tri! Cô ta quyết không nói cho anh biết Khương Tri Tri đang ở đây!
Chờ Chu Tây Dã lại gần, cô ta lập tức cười tươi:
“Chu đại ca, chúng em ở điểm thanh niên trí thức làm một ít bánh đậu xanh mang tới cho các anh.”
Chu Tây Dã thẳng thắn từ chối:
“Không cần.”
Tôn Hiểu Nguyệt có chút sốt ruột:
“Chu đại ca, đây là tấm lòng của điểm thanh niên trí thức chúng em. Chúng em thấy các anh trên núi vất vả, chẳng giúp gì được, chỉ có thể làm chút đồ ăn để cải thiện bữa ăn cho mọi người.”
Chu Tây Dã nhìn Tôn Hiểu Nguyệt, im lặng một lúc rồi nói:
“Tấm lòng chúng tôi xin nhận, nhưng đồ thì không thể nhận. Cô là người ở đại viện Hương Sơn, chắc phải biết kỷ luật của quân đội.”
Tôn Hiểu Nguyệt không hiểu tại sao Chu Tây Dã lại nhắc đến đại viện Hương Sơn, vội vàng nói:
“Chu đại ca, các anh chẳng phải đã nhận bánh trung thu của dân làng sao? Sao lại không nhận bánh đậu xanh của chúng em?”
Chu Tây Dã nhíu mày:
“Tình huống không giống nhau. Cô mang đồ về đi, trời sắp tối rồi, đường núi khó đi. Không gây thêm phiền phức cho bộ đội, chính là giúp chúng tôi rồi.”
Câu nói này không chút khách khí, cũng chẳng giữ lại thể diện.
Tưởng Đông Hoa bên cạnh nghe không lọt tai, nhưng lại không dám lỗ mãng trước mặt Chu Tây Dã. Anh ta đành đẩy gọng kính:
“Đội trưởng Chu, đồ ăn đã làm xong rồi, chúng tôi không thể mang về. Hơn nữa, mang về cũng khó giải thích với mọi người. Hay là thế này, lần này các anh nhận, sau này chúng tôi tuyệt đối không làm phiền nữa, được không?”
Chu Tây Dã không nể nang gì, gọi một chiến sĩ bên cạnh:
“Tiểu Lý, tiễn họ xuống núi, mang cả đồ về.”
Anh hoàn toàn không muốn lãng phí lời nói với hai người.
Tôn Hiểu Nguyệt sốt ruột, nếu mang bánh đậu xanh về, xử lý thế nào đây? Không bán được thì chẳng lẽ tự ăn hết, vậy chẳng phải tiền và tem phiếu coi như mất trắng sao?
Tôn Hiểu Nguyệt đáng thương nhìn Chu Tây Dã:
“Chu đại ca, bánh cũng đã làm xong rồi. Nếu các anh không nhận, chẳng phải sẽ lãng phí hết sao? Hay là thế này, các anh không thể nhận đồ của dân mà không trả gì đúng không? Vậy quy ra tiền và tem phiếu trả cho bọn em, còn bánh đậu xanh các anh cứ nhận đi.”
Khương Tri Tri trong lều nghe thấy câu này, suýt nữa thì phun ngụm nước trong miệng ra. Trời đất ơi, hóa ra trọng điểm của Tôn Hiểu Nguyệt lại là ở đây? Cô ta vậy mà muốn bán bánh đậu xanh cho Chu Tây Dã và đồng đội.
Tính toán thật giỏi, nhưng não của cô ta rốt cuộc nghĩ thế nào vậy?
Chu Tây Dã nghe xong, sắc mặt lập tức tối sầm:
“Việc này thuộc về kinh doanh tư nhân. Cô có biết hậu quả của kinh doanh tư nhân là gì không?”
Mặt Tôn Hiểu Nguyệt tái mét. Vừa nãy nói chuyện gấp gáp, cô ta đã quên mất Chu Tây Dã vốn là người cứng nhắc, nguyên tắc. Nếu không, làm sao một người xuất thân tốt như vậy lại cam tâm ở vùng núi hoang vu Tây Bắc? Muốn giải thích nhưng không biết phải nói sao:
“Chu đại ca, em không có ý đó, em không phải…”
Chu Tây Dã đã mất kiên nhẫn, phất tay:
“Tranh thủ trời chưa tối, mau xuống núi đi.”
Anh gọi chiến sĩ bên cạnh tiễn khách, không cho Tôn Hiểu Nguyệt thêm cơ hội.
Chu Tây Dã không nể tình chút nào, Tôn Hiểu Nguyệt cảm thấy mất mặt, nhưng cũng không dám dây dưa thêm. Nếu Chu Tây Dã nói ra chuyện Khương Chấn Hoa đang bị cải tạo lao động, để Tưởng Đông Hoa biết, thì phải làm sao đây?
Trong lòng cô vừa hận Chu Tây Dã vô tình, vừa giận Khương Chấn Hoa bất tài. Lão già này, chẳng có chút bản lĩnh nào. Ngày lành sắp đến mà vẫn bị cải tạo lao động, đáng đời c.h.ế.t vì bệnh tật!
Cô ta ôm rổ bánh đậu xanh, tức giận cùng Tưởng Đông Hoa xuống núi.
Rời khỏi khu vực doanh trại, cô ta không nhịn được, mắt rưng rưng nhìn Tưởng Đông Hoa:
“Đông Hoa, xin lỗi anh. Em cũng không ngờ Chu Tây Dã lại cứng nhắc như vậy.”
Tưởng Đông Hoa trong lòng chán ghét sự vô dụng của Tôn Hiểu Nguyệt, nhưng ngoài miệng lại phải an ủi:
“Không sao, chuyện này không trách em được. Chủ yếu là vì cấp bậc của Chu Tây Dã còn thấp, nếu anh ta cao hơn, chút việc nhỏ này chắc chắn sẽ xử lý được.”
Tôn Hiểu Nguyệt không nói gì, trong lòng nóng như lửa đốt, số bánh đậu xanh này phải làm sao đây?
…
Khương Tri Tri nghe thấy Chu Tây Dã lạnh lùng đuổi Tôn Hiểu Nguyệt đi, thậm chí không cho cô ta cơ hội trò chuyện, tâm trạng lập tức vui vẻ. Cô bưng cốc trà, thoải mái ngồi xuống bàn.
Trong lòng tự nhiên phân định: cô và Tôn Hiểu Nguyệt có thù. Chu Tây Dã không nể mặt Tôn Hiểu Nguyệt, đồng nghĩa với việc cô và Chu Tây Dã là một phe!
Nhìn thấy Chu Tây Dã bước vào, cô cong mắt cười tươi:
“Anh bận xong rồi à?”
Chu Tây Dã sao không nhìn ra được chút niềm vui và sự đắc ý không giấu được trên gương mặt Khương Tri Tri. Chỉ vì nghe anh từ chối Tôn Hiểu Nguyệt mà cô lại vui đến thế sao?
Anh bình tĩnh đáp:
“Ừm. Vừa rồi đội truyền tin báo lại, họ còn chút việc, phải chờ sau bữa tối mới đến được. Vì vậy, e là phải làm phiền cô ở lại ăn cơm rồi.”
Khương Tri Tri do dự:
“Như vậy có ổn không?”
Cô thực sự chẳng làm gì cả, nếu chỉ ở lại ăn cơm thì có chút ngại ngùng.
Chu Tây Dã thản nhiên nói tiếp:
“Đúng lúc hôm nay đội có liên hoan, có thịt kho tàu và cơm trắng.”