{{ msgSearch }}

Tủ truyện

Chương 43.

Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Thao Túng

Đang Cập Nhật 1534 Chữ 21/02/2025 18:25:04

Lương Đại Tráng vui vẻ đi theo lão Lương, Chu Tây Dã và Trương Triệu cùng nhau đi dời đồ.

Khương Tri Tri cũng không giúp được gì, đưa họ ra đến cổng lớn rồi quay về.

Dương Phượng Mai vừa thu dọn bát đũa vừa lẩm bẩm: “Đội trưởng Chu thật khách sáo, tôi thấy cậu ấy chỉ gắp một miếng ớt, chẳng ăn chút trứng nào. Còn cả Trương liên trưởng nữa, cũng chỉ ăn hai miếng ớt.”

Khương Tri Tri không thấy có gì lạ: “chắc là họ ngại thôi.”

Dương Phượng Mai thở dài: “Quân đội đóng quân gần đây, nhà chúng ta cũng nhờ vậy mà hưởng chút lợi. Trước đây nhà nghèo lắm, Đại Tráng còn phải chạy đi xin ăn, nhưng chỉ cần đến chỗ quân đội, lúc nào cũng có cơm ăn. Tiếc là nhà chỉ có mỗi Đại Tráng là con trai, nếu không dì cũng cho nó đi lính rồi.”

Khương Tri Tri ngạc nhiên: “Chỉ có một con trai là không được đi lính sao?”

Dương Phượng Mai gật đầu: “Đúng thế, Đại Tráng đi mấy lần mà họ không nhận, nó còn quay lại trách dì, hỏi sao không sinh thêm một đứa con trai. Nhưng đâu phải dì không muốn sinh, mà là dì không sinh được đấy chứ.”

Vốn là một chủ đề nghiêm túc, nhưng qua lời Dương Phượng Mai lại bỗng trở nên buồn cười.

Hiện tại, Dương Phượng Mai đã chắc chắn Chu Tây Dã đã có vợ, nên hoàn toàn từ bỏ ý định ghép đôi anh với Khương Tri Tri.

Tuy nhiên, ý định làm mối của bà vẫn chưa nguôi: “Tiểu Khương, cháu thấy Trương liên trưởng thế nào? Tuy không đẹp trai bằng đội trưởng Chu, nhưng nhìn cái mặt bầu bầu của cậu ấy trông rất thân thiện.”

Khương Tri Tri hoảng hốt nhìn Dương Phượng Mai: “Dì ơi, bác đừng định làm mối nữa nhé? Cháu còn chưa muốn tìm bạn đời đâu, để sau hẵng nói.”

Dương Phượng Mai lại không nghĩ thế: “Qua năm cháu đã hai mươi rồi. Năm dì hai mươi tuổi, con gái lớn nhà dì đã hai tuổi rồi đấy! Hơn nữa, để lâu, mấy chàng trai tốt đều bị người ta chọn hết.”

Khương Tri Tri chỉ cười, không đáp lời, biết rằng có nói gì bác ấy cũng không chịu nghe.

Dời đồ xong, Trương Triệu lái xe cùng Chu Tây Dã trở về doanh trại trên núi.

Ra khỏi thôn Thanh Tuyền, Trương Triệu không nhịn được cười: “Không ngờ, đồng chí Tiểu Khương lại có những ý tưởng thú vị như vậy…”

Bây giờ, ai dám táo bạo nói những điều đó chứ?

Khương Tri Tri không chỉ dám nói, còn dám hát ra, thêm cả bộ dạng vui tươi nhảy nhót, khác hẳn với vẻ mặt nghiêm nghị giả vờ trưởng thành thường ngày, thật khiến người ta bất ngờ.

Chu Tây Dã không bình luận, đúng là anh không nghĩ Khương Tri Tri lại có một mặt hoạt bát như vậy.

Trương Triệu nghĩ lại càng thấy buồn cười: “Là một cô gái thú vị, sao còn cắt tóc ngắn đi, nhưng như vậy trông lại càng trẻ. Lần đầu nhìn, tôi còn tưởng là một cậu trai xinh đẹp.”

Chu Tây Dã trầm mặc, nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh đã hỏi chính ủy về nơi ở của Khương Tri Tri, nhưng chính ủy cũng không biết, chỉ nói đã liên lạc với Khương Chấn Hoa, người đã bị hạ tầng công tác, nhưng đến giờ vẫn chưa có tin tức gì.

Lẽ nào giữa đường xảy ra chuyện gì?

Anh định bàn với Khương Tri Tri về hôn sự, nhưng không hy vọng cô gặp phải bất kỳ điều gì bất trắc.

Chỉ còn cách thúc giục chính ủy nhanh chóng tìm người!

Trương Triệu không biết điều, lại mở miệng: “Lão đại, vợ anh không phải nói đã đến rồi sao? Thế mà hơn một tháng rồi vẫn chưa thấy mặt.”

Chu Tây Dã không để ý, Trương Triệu cũng không quan tâm, tự mình nói tiếp: “Thật mong là cô ấy lạc đường luôn đi, thêm một thời gian nữa không xuất hiện, hôn sự này của anh có thể coi như không thành.”

Chu Tây Dã nhíu mày: “Cô ấy cũng vô tội, để chính ủy tìm thêm lần nữa đi.”

Trương Triệu tỏ vẻ ghét bỏ: “Cô ta chắc chắn không muốn từ hôn, nên mới kéo dài không chịu gặp anh.”

Chu Tây Dã lạnh lùng liếc nhìn anh ta một cái: “Lo mà lái xe cho đàng hoàng, nói lắm thế!”

Trương Triệu im lặng được hai phút, rồi đột nhiên nhớ ra: “Lão đại, mình đi vũ trang bộ trước hay về doanh trại trước?”

Chu Tây Dã nhìn đồng hồ: “Đến vũ trang bộ trước đi.”

Trương Triệu lập tức đáp: “Được rồi!” rồi nhanh chóng quay đầu xe, hướng về phía công xã.

Ban đầu định đi công xã từ sáng, nhưng bị chậm trễ ở nhà lão Lương, đến vũ trang bộ đã hơi muộn. Chờ Chu Tây Dã xong việc thì đã tới trưa, về doanh trại cũng không kịp ăn trưa, nên anh cùng Trương Triệu ghé vào nhà ăn quốc doanh ăn tạm.

Hai người vào quán, gọi hai tô mì sợi. Trong lúc chờ mì, Trương Triệu chạy ra bếp lấy thêm một củ tỏi: “Lão đại, anh có muốn ăn tỏi không?”

Chu Tây Dã từ chối, tự mình cầm ấm trà rót nước.

Trương Triệu vừa bóc tỏi vừa làu bàu về việc mấy người ở vũ trang bộ làm việc hời hợt.

Chu Tây Dã không lên tiếng, nhưng bị cuộc trò chuyện của hai người bàn bên thu hút, bởi họ nhắc đến cái tên Khương Tri Tri!

Một người đàn ông nói giọng khó chịu: “Con đàn bà Khương Tri Tri, sao lại cứng đầu như thế? Đúng là xui xẻo.”

Người kia ra hiệu anh ta nói nhỏ thôi: “Thôi được rồi, về nhanh đi. Yên tâm, sớm muộn gì tao cũng để mày lên giường với con đàn bà đó.”

Sau đó, hai người tiếp tục thì thầm những chuyện khác.

Chu Tây Dã nhíu mày đặt tách trà xuống. Giọng điệu của hai người đó tỏ rõ sự khinh miệt đối với Khương Tri Tri, nhưng từ lời nói của họ lại có vẻ như giữa họ và cô có liên quan.

Suy nghĩ một chút, anh đặt tách trà xuống, bước tới chỗ hai người kia: “Hai người vừa nói đến Khương Tri Tri, có phải cô ấy đến từ Bắc Kinh không?”

Hai người sững lại, trong đó, người cao ráo phản ứng nhanh hơn:

“Phải, Khương Tri Tri là bạn gái của anh em tôi. Cô ta lừa sạch tiền và phiếu lương thực của anh em tôi, giờ chẳng thấy tăm hơi đâu. Nghe nói cô ta đến khu vực này, nhưng chúng tôi tìm khắp nơi cũng không gặp.”

Người thấp hơn lập tức phối hợp: “Đúng đấy, anh đừng nhắc nữa. Đó là khẩu phần lương thực của cả nhà tôi, cô ta lừa sạch. Đồng chí giải phóng quân, anh cũng quen Khương Tri Tri à? Phải phải, nhà cô ấy ở khu Hương Sơn, đại viện đấy.”

Chu Tây Dã thấy người thấp thậm chí đỏ cả mắt, nhíu mày chặt hơn. Anh vốn nghĩ có thể từ hai người này tìm được tung tích của Khương Tri Tri, nhưng không ngờ họ cũng đang tìm cô, và cô còn lừa tiền của bọn họ.

“Không quen, chỉ nghe thấy quen tai thôi.”

Người đàn ông thấp diễn sâu, dụi mắt nói: “Nếu tôi không tìm được Khương Tri Tri, tôi chẳng biết ăn nói thế nào với mẹ tôi.”

Chu Tây Dã nhìn anh ta một lúc, sau đó im lặng quay lại chỗ ngồi.

Trương Triệu nghe xong thì há hốc miệng: “Lão đại, hóa ra cô Khương Tri Tri này lại bừa bãi và tệ hại như thế sao?”

Đúng lúc mì được mang lên, Chu Tây Dã cầm đũa: “Thôi, ăn đi.”

Ánh mắt hai người kia lấp lánh mưu toan, lời nói không đáng tin. Có thể Khương Tri Tri quen biết hai người này, cũng có dính líu, nhưng mọi chuyện cần phải nhanh chóng làm rõ.

Phải tìm Khương Tri Tri sớm nhất có thể!

Khương Tri Tri giờ đã có tiền và phiếu lương thực, dự định xong việc trong hai ngày tới sẽ đến công xã mua vải và bông.

Lương Đại Tráng cũng phải đi, anh ta còn hứa chắc nịch với Khương Tri Tri: “Lần này, tôi chắc chắn sẽ không quên cô đâu. Tôi nhất định đưa cô đi rồi đưa cô về an toàn.”

Khương Tri Tri bật cười: “Được, tôi tin anh.”

Dương Phượng Mai nói bà cũng muốn đi: “Hai ngày nữa là Trung Thu rồi, mẹ đi cùng hai đứa, mua chút đường trắng, lạc và vừng, về làm ít bánh Trung Thu. Sau đó mang sang biếu đội trưởng Chu và mọi người. Họ mang bao nhiêu đồ đến, mình không thể không đáp lại gì.”

Nghĩ một chút, bà lại nhìn Khương Tri Tri: “Tiểu Khương, đến lúc đó cháu đi với dì. Trong quân đội có nhiều thanh niên ưu tú còn độc thân lắm, để dì xem có ai hợp với cháu không.”

Sưu Tầm, 21/02/2025 18:25:04

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :