Lão Lương sợ Khương Tri Tri tiếp tục đánh sẽ gây ra án mạng, vội vàng gọi Dương Phượng Mai và Mã quả phụ đến kéo Khương Tri Tri ra.
Hai thanh niên trí thức bị đánh ngã dưới đất được người khác đỡ dậy.
Lão Lương cũng tức đến không chịu được, nhìn Lưu Xuân Cầm nói:
“Đám thanh niên trí thức các người về trước đi, chuyện này tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng. Nếu đồng chí Tiểu Khương sai, các người muốn đánh muốn phạt gì cũng được!”
Nói đến đây, ông dừng lại một chút, giọng điệu nghiêm khắc hơn:
“Nhưng nếu các người vu oan cho cô ấy mà không có bằng chứng, sau này cũng phải xin lỗi cô ấy!”
Lưu Xuân Cầm không muốn bỏ đi như vậy. Nếu không nhân cơ hội này đè bẹp Khương Tri Tri xuống, sau này chắc chắn sẽ bị cô trả thù.
Nhưng khi đối mặt với ánh mắt hung dữ như sói của Khương Tri Tri, cô ta lại có chút hoảng sợ, không ngờ Khương Tri Tri ra tay ác đến vậy!
Cân nhắc một hồi, cô ta đành dẫn mọi người rời đi, bao gồm cả hai gã đàn ông vu cáo có quan hệ mờ ám với Khương Tri Tri.
Lão Lương lại đuổi hết dân làng đang tụ tập xem:
“Được rồi, về nhà ngủ đi, còn nữa, giữ mồm giữ miệng của mình cho tử tế. Nếu dám nói linh tinh bên ngoài, đừng trách tôi không khách sáo!”
Mọi người giải tán, sân ủy ban thôn trở nên yên tĩnh.
Lão Lương kéo Lương Kim Quý đến liên đội dân quân để bàn bạc.
Dương Phượng Mai và Mã quả phụ ở lại với Khương Tri Tri.
Nhìn mái tóc rối bù của cô, còn có m.á.u rỉ ra ở bên tai, Dương Phượng Mai vừa tức giận vừa đau lòng:
“Đám người này sao có thể nhẫn tâm đến vậy? Lôi kéo một cô gái nhỏ không buông.”
Mã quả phụ cũng đau lòng nhìn cô:
“Tiểu Khương, vào nhà đi, để dì bôi thuốc cho cháu.”
Khương Tri Tri không để tâm, đưa tay lau m.á.u dưới tai:
“Không sao, lát nữa cháu tự làm được rồi. Dì, trời đã khuya, các dì về nghỉ ngơi trước đi, cháu cũng muốn ở một mình một lúc.”
Dương Phượng Mai làm sao yên tâm được:
“Chúng ta vẫn nên ở lại với cháu, cháu yên tâm, chúng ta đều tin cháu trong sạch.”
Khương Tri Tri không nói gì. Giờ không phải là vấn đề trong sạch hay không, mà là phản ứng của cô khi đó quá chậm!
Cơn giận này, làm sao cô có thể nuốt trôi!
Cô lại khuyên Dương Phượng Mai và Mã quả phụ về:
“Dì, yên tâm đi, cháu không sao thật mà. Chỉ là cháu hơi mệt, muốn nằm nghỉ một lát.”
Dương Phượng Mai thấy mặt Khương Tri Tri căng thẳng, nghĩ một lúc rồi gật đầu:
“Thế được, chúng ta về trước, cháu nghỉ ngơi cho tốt. Lát nữa dì sẽ bảo với bố Đại Tráng, sáng mai cháu nghỉ nửa ngày, dì qua đây sửa lại tóc cho cháu.”
Khương Tri Tri về phòng nằm trên giường, nghĩ lại chuyện tối nay, cảm thấy bản thân quá chủ quan, quá tự tin!
Sờ mái tóc bị cắt lởm chởm, cô càng tức giận hơn!
Sao cô lại ngốc đến vậy chứ!
Khương Tri Tri tức đến mức cả đêm không ngủ được. Sáng dậy, mọi người đã đi làm, cô cũng không muốn ra ngoài, nằm thêm một lát trong phòng, rồi sờ mái tóc rối bù, cầm lấy chiếc kéo chuẩn bị ra bờ sông sửa tóc, tiện thể bình tĩnh lại.
Mang kéo ra bờ sông, cô ngồi xổm bên mép nước, nhìn bóng mình dưới nước. Mái tóc trông như một con sư tử xù lông, cơn giận trong lòng lại bùng lên.
Trước đây, cô không hề để tâm đến chuyện đấu đá với phụ nữ, nghĩ rằng con gái không nên làm khó con gái.
Nhưng giờ cô muốn đấu! Phải đấu cho đến cùng với đám người khốn kiếp này!
Khương Tri Tri bực bội dùng tay chỉnh lại mái tóc dựng ngược, suy nghĩ làm thế nào để cắt tóc.
…
Chu Tây Dã từ bộ đội trở về, chuẩn bị vào núi, đi ngang qua bờ sông thì nhìn thấy Khương Tri Tri ngồi ở đó.
Bóng dáng đó là cô, chỉ là mái tóc đột nhiên ngắn hơn, lại rối tung như một bông hoa nổ tung.
Do dự một lúc, anh vẫn nhấn phanh, dừng xe bên lề đường.
Xuống xe, anh đi về phía Khương Tri Tri.
Đến gần, mới thấy Khương Tri Tri cầm trong tay một chiếc kéo, một tay thì đưa qua đưa lại để so chuẩn trước khi cắt tóc.
Sợ bất ngờ đi đến sẽ dọa cô, anh khẽ ho một tiếng, lên tiếng hỏi:
“Cô đang làm gì ở đây?”
Tiếng nước chảy róc rách khiến Khương Tri Tri không nghe thấy có người đang đến gần.
Đợi đến khi Chu Tây Dã lên tiếng, cô giật mình, tay run lên, suýt chút nữa để kéo chọc vào mặt. Cô quay lại, ngẩng đầu nhìn Chu Tây Dã.
Đã nửa tháng không gặp người đàn ông này, cô vốn nghĩ rằng anh đang ở trong núi sửa đường, sau này sẽ không còn liên quan gì đến thôn nữa. Không ngờ lại gặp anh, ngay lúc cô có chút thê thảm.
Chu Tây Dã nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Khương Tri Tri, thấy dưới tai đến má cô có một vết thương rỉ máu, tóc bị cắt lởm chởm rối bù.
Anh ngồi xổm xuống ngang tầm mắt cô, hơi nhíu mày hỏi:
“Cô làm sao vậy? Ai cắt tóc của cô?”
Hôm qua Khương Tri Tri không cảm thấy tủi thân, thậm chí trước lúc này cũng không cảm thấy như vậy. Nhưng vừa nghe Chu Tây Dã hỏi, bỗng dưng cô thấy uất ức, mũi cay cay, nước mắt suýt trào ra.
Cô chớp mắt, cố để nước mắt không rơi, hít một hơi, bĩu môi nói một cách bướng bỉnh:
“Bọn họ đánh lén tôi, cắt tóc của tôi. Nhưng tôi cũng đã đập vỡ đầu bọn họ, tôi không thua!”
Chu Tây Dã nhìn vẻ mặt bướng bỉnh của Khương Tri Tri, giọng nói dịu dàng hơn vài phần:
“Đánh nhau không chỉ nói chuyện thắng thua, mà còn phải nói về chiến lược. Thắng không quan trọng, quan trọng là cô đã khiến đối phương tâm phục khẩu phục chưa?”
“Và tại sao bọn họ có thể đánh lén thành công?”
Khương Tri Tri cắn môi dưới:
“Bởi vì tôi chủ quan và tự tin quá mức.”
Chu Tây Dã nhìn Khương Tri Tri, đôi mắt xinh đẹp của cô hơi đỏ, mang theo chút bướng bỉnh và không cam lòng. Khuôn mặt vốn xinh đẹp giờ lại phủ một tầng sương lạnh, có thể thấy chuyện này khiến cô rất tức giận.
Ban đầu anh chỉ định chào hỏi rồi đi, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của cô, anh lại không nỡ:
“‘Binh giả quỷ đạo dã’, lấy loạn để thắng, mạnh thì tránh. Lần này cô bị thiệt, lần sau tìm cơ hội gỡ lại.”
Khương Tri Tri vốn rất tức giận, nhưng nghe lời Chu Tây Dã nói, cô lại bất ngờ cảm thấy bình tĩnh hơn. Cô lẩm bẩm nhỏ:
“Tôi để bọn họ đắc ý một ngày trước đã.”
Chu Tây Dã nhìn vẻ trẻ con của Khương Tri Tri, lại nhìn cây kéo trong tay cô, nói:
“Hãy nhớ rằng, bất kỳ lúc nào cũng không được mất khả năng quan sát, và càng không được khinh địch. Dĩ nhiên, tốt nhất là đừng đánh nhau.”
Cảm thấy mình nói hơi nhiều, anh dừng lại rồi tiếp:
“Cần tôi cắt tóc giúp cô không?”
Khương Tri Tri nghe vậy thì sửng sốt, đôi mắt mở to ngạc nhiên nhìn Chu Tây Dã:
“Anh biết cắt tóc sao?”
Chu Tây Dã gật đầu:
“Trong quân đội, chúng tôi đều tự cắt tóc cho nhau.”
Khương Tri Tri nhìn mái tóc ngắn gọn gàng của Chu Tây Dã, khiến anh trông càng thêm cứng rắn. Cô thầm nghĩ chẳng lẽ anh định cắt cho cô kiểu tóc như vậy?
Rồi cô nhớ lại, thời điểm này quân đội không có nhiều yêu cầu khắt khe về kiểu tóc, nhiều người để tóc dài hơn.
Cắn răng, cô đưa kéo cho Chu Tây Dã:
“Được thôi, nếu không thì tôi cũng chẳng dám ra ngoài.”
Chu Tây Dã nhìn chiếc áo khoác trên người Khương Tri Tri, loại vải len này rất dễ dính tóc.
Anh trầm ngâm một lúc rồi cởi áo khoác của mình, đưa cho Khương Tri Tri:
“Mặc ngược áo này vào đi, nếu không tóc cắt sẽ dính vào áo của cô.”
Khương Tri Tri không do dự, luồn tay vào áo, rồi để Chu Tây Dã cài khuy từ phía sau. Cô nhỏ giọng nói:
“Xong rồi, tôi sẽ giặt sạch áo rồi trả lại cho anh.”
Chu Tây Dã đáp lại rằng không cần, nhưng nhìn mái tóc của Khương Tri Tri, anh bắt đầu cảm thấy khó xử.
Ban nãy anh quá bốc đồng, thấy dáng vẻ tủi thân của cô, anh chỉ muốn khiến cô vui hơn.
Nhưng dù sao Khương Tri Tri cũng là con gái. Nếu anh cắt tóc không đẹp, lỡ cô buồn và khóc thì sao đây?