Dương Phượng Mai sắc mặt hoảng hốt, đặt d.a.o trát vữa xuống, nhìn quanh thấy không có ai, liền hạ giọng nói với Khương Tri Tri:
“Là… là Tôn Hiểu Nguyệt tìm dì, đưa cho dì năm mươi đồng và mười cân phiếu lương thực.”
Khương Tri Tri sớm đã đoán được chuyện này chắc chắn có sự nhúng tay của Tôn Hiểu Nguyệt.
Dương Phượng Mai thở dài:
“Dì cũng muốn có khí phách mà không nhận, nhưng Tôn Hiểu Nguyệt nói cũng có lý. Chuyện đã xảy ra rồi, dù dì có làm ầm lên thì cũng chẳng được lợi lộc gì. Thà cầm tiền và phiếu lương thực trong tay cho chắc.”
Nói xong, bà ấy ngừng lại một chút rồi tiếp lời:
“Nhưng dì cũng biết Tôn Hiểu Nguyệt không có ý tốt gì. Yên tâm đi, dì đều đề phòng cả rồi.”
“Giờ dì coi như lão già không biết xấu hổ nhà dì đi bán thân kiếm tiền vậy.”
Khương Tri Tri cũng không biết nói gì hơn:
“Vậy dì cứ giữ tiền và phiếu lương thực cẩn thận, đối xử tốt với bản thân một chút.”
Dương Phượng Mai gật đầu liên tục:
“Dì cũng nghĩ thông rồi, cháu nói đúng, đối tốt với ai cũng không bằng đối tốt với chính mình. Giữ gìn sức khỏe tốt, sau này còn giúp Đại Tráng trông con nữa.”
Khương Tri Tri lại rơi vào trầm mặc. Tinh thần hy sinh của Dương Phượng Mai này, ngay cả cô cũng không thể kiểm soát nổi!
Có lò rồi, thì có thể tự tay nấu ăn.
Dương Phượng Mai tìm một lọ thủy tinh, đổ vào đó một ít dầu cho Khương Tri Tri, còn dùng bát đựng nửa bát mỡ heo mang sang, dặn dò cô nhất định phải trông chừng lửa cẩn thận.
Buổi tối, Khương Tri Tri thử nấu ăn trong sân. Bếp đất tuy chưa khô hẳn nhưng miễn cưỡng vẫn dùng được, chỉ là khói bốc lên hơi nhiều.
Ở nhà họ Lương ăn cơm, cô cũng đã học được cách nhóm lửa. Lúc này, cô quỳ rạp xuống đất, nhìn đốm lửa yếu ớt trong lò rồi thổi mạnh vài cái. Nhưng bếp còn ẩm quá, lửa không bốc lên nổi, ngược lại khói dày đặc phả ra, khiến cô bị sặc ho sù sụ, giơ tay vén mấy sợi tóc dính trên mặt.
Khói xộc vào mắt cay xè, cô bị ho đến chảy cả nước mắt, vội lùi sang một bên, nheo mắt lại để làm dịu cảm giác cay.
Lờ mờ thấy có hai bóng người đi vào sân, cô nheo mắt nhìn nhưng không thấy rõ, chỉ nghĩ là có người đến tìm cán bộ thôn, liền phất tay nói:
“Thư ký chi bộ, kế toán và thủ quỹ đều đi làm rồi, sáng mai mới có ở đây.”
Hai người kia không để ý đến cô, mà đi thẳng đến trước mặt cô.
Khương Tri Tri dụi mắt, cố chịu cảm giác cay trong mắt, lúc này mới nhìn rõ người đến.
Hóa ra là Biên Tiêu Tiêu và một người phụ nữ trung niên.
Người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, tóc ngắn ngang tai, bảo dưỡng khá tốt, da trắng, hồi trẻ chắc hẳn là một mỹ nhân. Chỉ là do thường ngày quá nghiêm khắc nên khóe môi hơi trễ xuống, giữa trán còn có nếp nhăn hình chữ Xuyên.
Một gương mặt toát lên phong thái nghiêm nghị của một nữ cán bộ.
Khương Tri Tri khó hiểu:
“Các người tìm ai?”
Chẳng lẽ là tìm cô?
Mẹ Biên liếc mắt nhìn Khương Tri Tri, thấy quần áo cô hơi cũ, còn dính đầy bụi, mặt cũng lấm lem, liền quay sang nhìn Biên Tiêu Tiêu với vẻ nghi hoặc:
“Con nói là cô ta?”
Biên Tiêu Tiêu gật đầu:
“Mẹ, chính là cô ta.”
Mẹ Biên quay đầu lại, nhìn chằm chằm Khương Tri Tri với ánh mắt nghiêm khắc, giọng điệu không cho phép phản bác:
“Sau này tránh xa Chu Tây Dã ra. Con gái thì phải biết tự trọng.”
Khương Tri Tri bật cười:
“Các người là ai? Đến giáo huấn tôi à?”
Mẹ Biên bị thái độ coi thường của cô làm cho tức giận. Bà ta làm việc trong cơ quan nhà nước mấy chục năm, luôn là lãnh đạo, chưa từng có ai dám nói chuyện với bà bằng cái giọng điệu này.
Nhíu mày, bà ta nhìn Khương Tri Tri đầy chán ghét:
“Bố mẹ cô dạy dỗ cô thế nào vậy? Không có chút lễ phép nào! Đối với lãnh đạo và bề trên mà ăn nói kiểu này sao?”
Khương Tri Tri thấy buồn cười:
“Bà là ai? Là bề trên của tôi hay là lãnh đạo của tôi? Vô duyên vô cớ chạy đến đây mắng tôi một trận, tôi còn phải tôn trọng bà? Chẳng lẽ tôi bị bệnh nặng lắm sao? Với lại, nếu bà muốn giúp con gái bà, thì làm ơn ra khỏi đây, đi tìm Chu Tây Dã, bảo anh ấy cưới con gái bà luôn đi.”
Mẹ Biên tức giận:
“Cô tên gì? Làm nghề gì? Bố mẹ cô làm gì?”
Bà ta nhìn khuôn mặt lấm lem của Khương Tri Tri đầy chán ghét, nhưng khi nhìn vào đôi mắt trong veo xinh đẹp kia, lại cảm thấy quen thuộc, thậm chí còn có một cảm giác thân thuộc khó hiểu.
Mẹ Biên đè nén cảm giác kỳ lạ trong lòng, không hài lòng nhìn Khương Tri Tri.
Khương Tri Tri tức đến bật cười:
“Chà, quan uy lớn thật đấy! Tôi đứng ngay đây, bà muốn xử lý tôi thế nào thì tùy! Tôi cũng muốn xem thử bà định chụp cho tôi cái tội gì.”
Biên Tiêu Tiêu thấy khí thế của Khương Tri Tri quá mạnh, kéo cánh tay mẹ:
“Mẹ, thôi đi, nếu để anh Tây Dã biết, chắc chắn anh ấy sẽ tức giận.”
Mẹ Biên nhíu mày:
“Biết thì sao chứ?”
Sau đó, bà quay sang Khương Tri Tri, giọng nói sắc bén:
“Con gái tôi và Chu Tây Dã lớn lên cùng nhau, có thể coi là thanh mai trúc mã. Tôi và mẹ của Chu Tây Dã cũng là bạn thân. Vì vậy, tôi hy vọng cô biết điều một chút, đừng mơ tưởng đến những thứ không thuộc về mình.”
“Nhà họ Biên chúng tôi sau này có thể giúp Chu Tây Dã điều chuyển ra khỏi nơi này. Với sự hỗ trợ của chúng tôi, tiền đồ của cậu ấy sẽ rộng mở hơn.”
“Còn cô, một con nhóc nhà quê, cô có thể cho cậu ấy cái gì?”
Khương Tri Tri đột nhiên bật cười, đôi mắt cong cong, nhìn mẹ Biên với vẻ chế giễu:
“Tôi có thể cho anh ấy cái gì à? Tôi thích anh ấy này, tôi còn có thể sinh con cho anh ấy, thế chẳng phải đủ rồi sao?”
Mẹ Biên không ngờ Khương Tri Tri có thể đáp trả trơn tru như vậy, tức đến mức giơ tay chỉ vào mặt cô:
“Cô… cô đúng là không biết xấu hổ!”
Biên Tiêu Tiêu nhận ra Khương Tri Tri đúng là loại mặt dày vô đối, ngay cả mẹ Biên cũng không làm gì được Khương Tri Tri.
Mẹ Biên cảm thấy tiếp tục nói chuyện với Khương Tri Tri chỉ tổ phí thời gian, liền hừ lạnh:
“Tôi không thèm nói với cô nữa. Tôi sẽ đi tìm mẹ của Chu Tây Dã, xem bà ấy có chấp nhận một con bé nhà quê như cô không!”
Sau đó, bà kéo Biên Tiêu Tiêu đi:
“Chúng ta đi thôi, không cần phí lời với loại không có giáo dưỡng này.”
Khương Tri Tri cười nhạt, giọng điệu hờ hững:
“Mẹ ruột tôi mất rồi, đúng là không có ai dạy dỗ, nhưng ít ra tôi vẫn biết thế nào là liêm sỉ. Không như có người, đàn ông đã không muốn rồi mà vẫn cứ đẩy con gái mình lên dán vào.”
Mẹ Biên tức giận đến tái xanh mặt, kéo Biên Tiêu Tiêu rời đi. Nếu còn nói thêm một câu nào với Khương Tri Tri, bà có thể bị chọc tức đến phát điên.
Rời khỏi ủy ban thôn, Biên Tiêu Tiêu có chút buồn bã:
“Mẹ, hay là thôi đi, mẹ không cần tức giận vì chuyện này đâu.”
Sao mẹ Biên có thể bỏ qua dễ dàng như vậy? Bị một con nhóc con làm mất mặt thế này, bà biết để mặt mũi mình ở đâu?
“Con đừng vội, mẹ sẽ gọi điện cho mẹ của Chu Tây Dã ngay khi về. Chỉ cần bà ấy đồng ý, con chắc chắn sẽ cưới được Chu Tây Dã.”
Biên Tiêu Tiêu cắn môi:
“Nhưng con nghe nói, chú Chu đã sắp xếp hôn sự cho Chu Tây Dã rồi, đơn xin kết hôn cũng được duyệt rồi.”
Mẹ Biên hừ lạnh:
“Vậy thì sao? Chỉ cần chưa kết hôn, mẹ có thể khiến chuyện đó không thành!”
“Còn con bé không biết trời cao đất dày kia, mẹ sẽ khiến nó không thể ở lại cái thôn này!”
Khoé môi Biên Tiêu Tiêu khẽ nhếch lên đầy hài lòng. Chỉ cần Khương Tri Tri rời khỏi thôn này, Khương Tri Tri sẽ không còn cơ hội tiếp xúc với Chu Tây Dã nữa!
Nói đến đây, mẹ Biên bỗng nhớ ra điều gì đó, quay sang hỏi con gái:
“Tiêu Tiêu, lúc nãy mẹ nhìn con bé nhà quê đó, cảm thấy hơi quen mắt. Con có thấy vậy không?”
Cảm giác đó khiến bà nghĩ lại vẫn thấy bất an một cách khó hiểu.