Khương Tri Tri đầy vẻ khó hiểu: “Anh ấy cười ạ?”
Nghĩ đến lời cuối cùng của Chu Tây Dã, anh nói trước đây chưa từng yêu ai, cũng chưa từng thích ai, tim cô lại không kìm được mà đập thình thịch.
Cô cũng phải đi tìm Chu Tây Dã để thẳng thắn!
Dương Phượng Mai gật đầu: “Cười rồi đó! Lúc hai đứa đi từ cửa rạp chiếu phim qua đây, cậu ấy đứng dưới đèn đường mà cười, thật sự rất đẹp trai…”
Rồi bà đột ngột đổi chủ đề: “Mà này, cái đèn đường này sáng thật đấy, đứng đây cái gì cũng nhìn rõ mồn một.”
Khương Tri Tri dở khóc dở cười, tốc độ đổi chủ đề của Dương Phượng Mai nhanh quá, cô suýt không theo kịp.
…
Chu Tây Dã trở về phòng bệnh, mẹ Biên đã tỉnh, đang tựa vào đầu giường, trông có vẻ uể oải.
Lý Chí Quốc đứng bên cạnh an ủi, còn Biên Tiêu Tiêu thì ngồi bên giường gọt táo.
Nhìn thấy Chu Tây Dã bước vào, nước mắt mẹ Biên không kìm được nữa: “Tây Dã, Tiểu Chiến thật sự không thể trở về sao?”
Chu Tây Dã im lặng, câu hỏi này anh cũng không thể trả lời.
Mẹ Biên cầm khăn tay lau nước mắt: “Tây Dã, mất Tiểu Chiến rồi, nhà dì biết phải làm sao đây?”
Lý Chí Quốc ở bên khuyên nhủ: “Chị dâu, chị hãy nén đau thương, Tiểu Chiến đi rồi, sau này Tây Dã bọn họ cũng là con chị.”
Nhưng mẹ Biên vẫn khóc nức nở: “Tôi nhớ con trai tôi quá! Nó mới ba mươi tuổi thôi, sao lại ra đi chứ! Nó còn trẻ như vậy…”
Biên Tiêu Tiêu khóc, ôm lấy bà: “Mẹ, đừng khóc nữa, nếu mẹ cứ khóc mãi thì sức khỏe sẽ suy sụp mất.”
Mẹ Biên vẫn khóc: “Mẹ khóc vì con trai mẹ số khổ, còn con nữa, Tiêu Tiêu, con còn trẻ mà đã ly hôn, sau này phải sống sao đây?”
Biên Tiêu Tiêu lặng lẽ rơi nước mắt: “Mẹ, vậy chẳng phải càng tốt sao? Sau này con có thể luôn ở bên mẹ.”
Mẹ Biên đột nhiên ngẩng đầu, qua làn nước mắt nhìn về phía Chu Tây Dã: “Tây Dã, cháu vẫn chưa kết hôn, cháu và Tiêu Tiêu cùng lớn lên từ nhỏ, cũng coi như hiểu rõ lẫn nhau. Nếu dì giao Tiêu Tiêu cho cháu, dì có c.h.ế.t cũng yên lòng, xuống dưới gặp Tiểu Chiến, dì cũng có lời để nói với nó.”
Biên Tiêu Tiêu bật khóc thành tiếng: “Mẹ, đừng như vậy, nếu anh trai biết, chắc chắn sẽ buồn lắm.”
Mẹ Biên chỉ nhìn chằm chằm vào Chu Tây Dã, chờ anh cho mình một câu trả lời…
Sự kiên nhẫn Chu Tây Dã đã đến giới hạn. Anh rất ghét cảm giác bị đạo đức ép buộc như thế này, nhưng vì Biên Chiến – người anh em đã cùng lớn lên, cùng vào sinh ra tử, anh lại không nỡ nhẫn tâm quay lưng bỏ đi.
Lý Chí Quốc thấy mẹ Biên đáng thương, bèn đẩy đẩy cánh tay Chu Tây Dã: “Tây Dã, cậu cho chị dâu một lời đi. Dù sao thì cậu và Tiêu Tiêu cũng lớn lên cùng nhau, chăm sóc con bé là điều nên làm.”
Nói xong, không đợi Chu Tây Dã lên tiếng, ông đã cười với mẹ Biên: “Chị dâu, chị yên tâm, có chúng tôi ở đây, sau này sẽ không để Tiêu Tiêu bị ai bắt nạt đâu. Giờ cũng muộn rồi, chị cứ an tâm dưỡng bệnh, Tây Dã cứ để tôi khuyên nhủ.”
Vừa nói, ông vừa đẩy Chu Tây Dã ra ngoài.
Ông có thể cảm nhận rõ ràng sự kháng cự của Chu Tây Dã, nhưng nghĩ lại, Chu Tây Dã hiện tại cũng đang độc thân, còn Biên Tiêu Tiêu dù từng ly hôn nhưng điều kiện không tệ.
Đặc biệt là nhà họ Biên, ở Bắc Kinh rất có thế lực.
Nếu Chu Tây Dã và Biên Tiêu Tiêu ở bên nhau, sau này sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Lý Chí Quốc tự thấy mình đang suy nghĩ cho tương lai của Chu Tây Dã, bèn đẩy anh ra hành lang, nghiêm túc nói: “Tây Dã, cậu đã từ chối nhà họ Khương, vậy thì nhà họ Biên, cậu phải biết nắm lấy cơ hội.”
Chu Tây Dã nhíu mày, giọng điệu lạnh lùng: “Là ông đồng ý, thì ông đi chịu trách nhiệm.”
Lý Chí Quốc nghẹn một hơi trong ngực: “Tôi biết các cậu ở Bắc Kinh đều cao ngạo, không coi trọng những cơ hội này. Nhưng Tây Dã, cậu thật sự muốn cả đời ở Đại Tây Bắc sao?”
“Tôi nghĩ, nếu cậu muốn cống hiến tuổi trẻ và nhiệt huyết, thì ở đâu cũng có thể làm được. Hơn nữa, Bắc Kinh càng thích hợp với cậu! Ở đây, cậu đang lãng phí tài năng của mình.”
“Cậu nhìn tôi đi, năm nay tôi bốn mươi mốt tuổi rồi, làm chính ủy suốt sáu năm, nếu năm nay không thăng chức được, tôi cũng phải thu dọn đồ về quê thôi.”
“Là do tôi không muốn cống hiến sao? Hay là tôi không đủ năng lực?”
Chu Tây Dã không muốn nghe Lý Chí Quốc thuyết giảng nữa, liền trực tiếp cắt ngang: “Tôi có việc, đi trước đây.”
Anh không cho Lý Chí Quốc cơ hội nói thêm câu nào, lập tức quay người rời đi thật nhanh.
Lý Chí Quốc gọi với theo mấy tiếng, nhìn bóng lưng Chu Tây Dã đi thẳng không ngoảnh đầu, chỉ biết thở dài: “Người trẻ tuổi, đúng là còn thiếu va vấp mà!”
Trong phòng bệnh, Biên Tiêu Tiêu lau nước mắt, nhìn mẹ Biên: “Mẹ, sau này đừng nói như vậy trước mặt Chu Tây Dã nữa, sẽ khiến anh ấy nghĩ rằng con đang ép buộc anh ấy.”
Lúc này, nước mắt trong mắt mẹ Biên đã rút đi, chỉ còn lại sự lạnh lẽo: “Nếu không phải tại Chu Tây Dã, thì sao anh con lại chết? Bọn nó cùng nhau thực hiện nhiệm vụ, tại sao Chu Tây Dã có thể bình an trở về? Nhất định là anh con đã cứu nó nên mới mất mạng!”
Biên Tiêu Tiêu vội vàng ngăn mẹ: “Mẹ, chuyện này đã được điều tra rồi! Lúc đó anh con và Chu Tây Dã dẫn đội theo hai hướng khác nhau, bọn họ không ở cùng nhau. Vì vậy, chuyện này không liên quan đến Chu Tây Dã.”
Mẹ Biên cau mày, không hài lòng: “Đến lúc này rồi, con còn bênh nó? Người quyết định kế hoạch hành động lần đó chính là Chu Tây Dã. Tại sao không phải nó dẫn đội đi theo tuyến đường mà anh con gặp chuyện? Điều đó chứng tỏ nó biết tuyến đường kia nguy hiểm hơn.”
Nói đến đây, gương mặt vốn được chăm sóc kỹ lưỡng bỗng hiện lên vẻ dữ tợn.
Biên Tiêu Tiêu không nói gì nữa, chỉ cảm thấy cay đắng trong lòng khi nhớ đến thái độ lạnh lùng của Chu Tây Dã vừa rồi.
Sáng hôm sau, Khương Tri Tri cùng Dương Phượng Mai đi ăn sáng, sau đó còn đưa bà đến tiệm chụp ảnh.
Nhìn chiếc máy ảnh cũ kỹ, những bức ảnh đen trắng giản dị, Khương Tri Tri cảm thấy khá thú vị, liền chụp một tấm cho mình.
Ảnh phải năm ngày sau mới lấy được, mà cô và Dương Phượng Mai không thể đợi lâu như vậy trong thành phố, nên thương lượng với nhân viên tiệm ảnh, chờ khi nào cô có thời gian quay lại lấy sau.
Nhân viên rất vui vẻ đồng ý.
Hoàn thành xong tâm nguyện của Dương Phượng Mai, Khương Tri Tri bảo bà về nhà trọ đợi, còn cô thì đến bệnh viện thăm Khương Chấn Hoa.
Lúc cô đến, Tống Vãn Anh không có trong phòng bệnh, Tôn Hiểu Nguyệt cũng không.
Khương Tri Tri ngồi trò chuyện với Khương Chấn Hoa một lúc, thấy thời gian không còn sớm bèn đứng dậy chào tạm biệt: “Con về trước đây, khi nào có thời gian con sẽ lại đến thăm bố.”
Khương Chấn Hoa nhìn cô gái trước mặt, lễ phép thì có nhưng xa cách hơn trước rất nhiều, trong lòng không khỏi thở dài: “Mẹ con cố chấp lắm, con đừng chấp với bà ấy. Để lát nữa bố sẽ khuyên nhủ bà ấy.”
Khương Tri Tri chỉ gật đầu qua loa.
Dù là với nguyên chủ hay với cô bây giờ, Khương Chấn Hoa đều đối xử không tệ.
Ân tình này, cô ghi nhớ.
Còn về Tống Vãn Anh, bà ta muốn coi trà xanh như báu vật cũng được thôi, nhưng khổ sở thế nào thì sau này sẽ rõ.
Mà điều đó, thì có liên quan gì đến cô chứ?
Cô còn mong được xem kịch vui nữa là đằng khác.
Rời khỏi phòng bệnh, xuống cầu thang, suýt chút nữa cô đã đụng vào một người.
Khương Tri Tri ngẩng đầu định xin lỗi, nhưng khi thấy người trước mặt, cô có chút kinh ngạc—không ngờ lại là Biên Tiêu Tiêu.
Ngược lại, Biên Tiêu Tiêu không hề tỏ ra bất ngờ, bởi cô vốn đang đợi Khương Tri Tri ở đây.
Cô nhìn Khương Tri Tri bằng ánh mắt lạnh lùng: “Tôi có thể nói chuyện với cô một chút không?”
Khương Tri Tri hơi khó hiểu.
Cô và Biên Tiêu Tiêu có gì để nói với nhau sao?
Nhưng cô vẫn gật đầu: “Cô nói đi.”