Triệu Uyển Nhu lảo đảo một chút, Thái Lãnh Hàn liền nhanh như chớp bước tới, đưa tay ra đỡ lấy tấm lưng thon thả của cô. Làn da mềm mịn của Triệu Uyển Nhu, một lần nữa, cọ xát với bàn tay thô ráp của Thái Lãnh Hàn khiến cả hai đồng thời ngơ ngẩn.
Không chỉ vậy, tư thế suýt ngã của Triệu Uyển Nhu còn khiến cô gần như dựa hẳn vào cơ thể rắn rỏi của Thái Lãnh Hàn. Để không phải ngã xuống đất, tay của Triệu Uyển Nhu theo phản xạ níu lấy cổ áo của Thái Lãnh Hàn. Chiếc áo choàng tắm vốn chỉ khoác hờ trên thân người của Thái Lãnh Hàn lại càng trở nên lỏng lẻo khi bị níu kéo như thế. Phần cổ áo đã bung hết cả ra, lại không có cúc hay khuy gì cả nên thẳng một đường hở ra đến tận bụng của Thái Lãnh Hàn. Cơ n.g.ự.c săn chắc và mấy múi bụng khi ẩn khi hiện của Thái Lãnh Hàn khiến gương mặt của Triệu Uyển Nhu đỏ ửng lên, nóng bừng.
Trong lúc tâm trí của Triệu Uyển Nhu đang dằn xé giữa việc nên buông Thái Lãnh Hàn ra hay là ôm hắn chặt hơn thì lòng dạ của Thái Lãnh Hàn cũng đang rối bời không kém. Ngọn lửa nào đó lại đang cháy lên rực rỡ. Thái Lãnh Hàn cũng đang dằn xé mãnh liệt giữa hai luồng suy nghĩ: đặt Triệu Uyển Nhu xuống và quay lại phòng tắm tiếp tục xối nước lạnh lên toàn thân để dập lửa, hay là để cho ngọn lửa bùng lên.
Thái Lãnh Hàn phải cùng toàn bộ định lực của hơn nửa đời gộp lại mới có thể nín nhịn ngọn lửa đang thiêu đốt toàn thân mà bế Triệu Uyển Nhu đặt lên nệm. Thế nhưng, khi Triệu Uyển Nhu vừa buông tay ra khỏi cổ của Thái Lãnh Hàn thì phần cổ áo của cô đã tuột xuống. Mặc dù Triệu Uyển Nhu đã nhanh tay túm manh vải kia kéo lên, nhưng hai quả núi tuyết tròn trịa trắng mịn của cô đã kịp in dấu ấn vào mắt của Thái Lãnh Hàn. Thế là tảng băn nào đó bộc phát thành núi lửa luôn. Thái Lãnh Hàn khàn giọng gọi:
- Uyển Nhu!
Triệu Uyển Nhu ngượng ngùng ngước lên. Nhưng cô chưa kịp cất tiếng đáp lời thì đôi môi đỏ mọng của cô đã bị một đôi môi nóng rực áp lên, chiếm đoạt. Triệu Uyển Nhu há miệng muốn hô hấp, nhưng Thái Lãnh Hàn càng xâm chiếm triệt để hơn. Bất giác Triệu Uyển Nhu cảm thấy môi và lưỡi của cô dường như đều đã không phải của cô nữa. Cảm giác đê mê kia càng thêm nồng nàn say đắm khi trong nụ hôn sâu ấy còn hòa quyện mùi rượu đỏ còn sót lại trong tiệc rượu, bốc lên khiến cả hai người đều vô cùng choáng váng.
Mãnh thú hoàn toàn sổng chuồng từ đáy lòng Thái Lãnh Hàn, hắn điên cuồng cướp đoạt mỹ vị trước mắt, bàn tay hắn xuyên qua lễ phục, xoa lên tấm lưng trơn bóng của Triệu Uyển Nhu, sau đó chậm rãi đi xuống..
Triệu Uyển Nhu không phải chưa từng nếm trái cấm. Hành động của Thái Lãnh Hàn đã cho cô biết rõ ràng tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì. Đó cũng không phải là chuyện quá xa lạ. Chuyện thân mật này, ở kiếp trước Triệu Uyển Nhu đã không từ chối, đời này cô càng không phản đối. Nhưng lý trí của Triệu Uyển Nhu vẫn còn duy trìa, cô muốn trước khi cá nước vui vầy, cô có một chuyện nhất định phải tìm hiểu, nhất định phải nghe Thái Lãnh Hàn chính miệng thừa nhận.
Triệu Uyển Nhu tìm đúng cơ hội, đầu cô hung hăng lệch về phía bên cạnh, cô không ngăn cản bàn tay của Thái Lãnh Hàn trượt xuống chỗ càng sâu kia, chỉ thở hồng hộc chống đỡ lấy lồng n.g.ự.c của hắn để hỏi:
- Thái Lãnh Hàn, anh có yêu thầm ai không?
Triệu Uyển Nhu chăm chú nhìn chằm chằm Thái Lãnh Hàn, chờ câu trả lời. Chỉ cần Thái Lãnh Hàn đưa một câu trả lời thừa nhận, như vậy đêm nay Triệu Uyển Nhu cũng sẽ có quyết định rõ ràng. Nếu Thái Lãnh Hàn nói rằng hắn đã yêu một người nào khác, Triệu Uyển Nhu sẽ tạm dừng lại tình yêu của mình để điều tra về người kia. Còn nếu Thái Lãnh Hàn thừa nhận đã yêu Triệu Uyển Nhu, vậy thì đêm nay và tất cả những đêm sau nữa, cô sẽ đền bù cho hắn hết những thời gian tiếc nuối kia.
Thế nhưng, câu hỏi của Triệu Uyển Nhu lại như một chậu nước lạnh hất xuống đầu Thái Lãnh Hàn, khiến ngọn lửa hừng hực trong hắn dịu ngay lại. Không chỉ vậy, đôi mắt ngập nước và đỏ ửng của Triệu Uyển Nhu vì vừa bị hôn đến ngộp thở, lọt vào mắt của Thái Lãnh Hàn lại trở thành đôi mắt bộc lộ tâm trạng vừa không chịu khuất phục vừa uất ức. Thái Lãnh Hàn vừa hoảng hốt vừa sợ hãi. Hắn buông lỏng Triệu Uyển Nhu ra, lùi lại hai bước, nặng nhọc thốt ra ba tiếng:
- Xin lỗi em!
Thái Lãnh Hàn nói xong thì sải chân đi như chạy ra khỏi cửa.
Triệu Uyển Nhu không thể tin nổi, trợn tròn mắt nhìn cửa phòng bị đẩy ra, bờ môi cùng với thân thể cô rõ ràng vẫn còn sót lại độ ấm trên thân thể của Thái Lãnh Hàn. Vậy mà tảng băng nào đó lại có thể lạnh lùng bỏ mặc cô lại một mình trong phòng thế này? Chỉ vì cô đã hỏi đến người mà hắn yêu thầm sao? Hắn muốn trốn tránh, hay muốn bỏ chạy? Hoặc là… cả hai?
Triệu Uyển Nhu tức đến phát khóc. Giọt nước mắt lăn xuống đôi gò má mịn màng. Triệu Uyển Nhu thật sự không biết bản thân phải giải quyết tình cảm của bản thân như thế nào nữa.