Xu Xu nắm tay Phù Hoa, Phục thần y muốn tách ngón tay Phù Hoa ra.
Phù Thiện vội vàng nói: “Thần y muốn làm gì vậy?”
Phục thần y nói: “Lấy máu, xem m.á.u của công chúa, đôi khi triệu chứng bên ngoài chưa chắc đã đúng, ngược lại m.á.u sẽ chính xác hơn.”
“Đa tạ thần y.” Phù Thiền nói: “Làm phiền thần y vậy.”
Ngón tay Phù Hoa bị cắt ra, dòng m.á.u màu đỏ tươi bên trong chảy ra, Xu Xu và Phục thần y cùng nhíu mày.
Thực ra hai người nghi ngờ tiểu công chúa trúng độc, nhưng nhìn màu m.á.u lại thấy không giống, nếu như thật sự trúng độc, màu m.á.u sẽ không đỏ tươi như vậy.
“Kỳ lạ…” Phục thần y lẩm bẩm nói: “Có gì đó không đúng.” Ông ấy dùng ngón tay hứng lấy một giọt m.á.u đưa lên mũi ngửi ngửi, mùi m.á.u tanh còn có mùi gỉ sắt rất đặc trưng, chẳng lẽ không phải trúng độc? Mà là bệnh nóng sốt thật sao?
Xu Xu nhìn sư phụ, nói: “Sư phụ, có gì đó không thích hợp?”
Phục thần y nói nhỏ: “Màu m.á.u rất bình thường, mùi cũng không có gì không thích hợp, nhưng đây mới chính là chỗ không thích hợp, hơn nữa m.á.u có vẻ như sền sệt quá mức.”
Ông ấy và Xu Xu đều cảm thấy triệu chứng của công chúa không giống nóng sốt, nhưng lại không kiểm tra ra gì khác lạ, không phải rất kỳ lạ sao?
Xu Xu quệt lấy một giọt m.á.u rỉ ra trên ngón tay Phù Hoa, để dưới chóp mũi ngửi ngửi.
Sau một lúc lâu, nàng khẽ nhíu mày, nói: “Sư phụ, hình như m.á.u công chúa có mang theo chút mùi hương.”
“Mùi hương sao?” Lời này vừa nói ra, khuôn mặt tất cả mọi người trong tẩm cung đều lộ vẻ kinh ngạc, làm sao m.á.u có thể mang theo mùi hương được chứ?
Vua Thuận Hòa nói: “Bảo Phúc, rốt cuộc là chuyện gì?”
Xu Xu bẩm báo: “Bẩm Hoàng thượng, thần nữ và sư phụ đều cảm thấy công chúa không phải bị nóng sốt, tuy triệu chứng giống hệt như nóng sốt, nhưng vẫn có chút khác biệt rất nhỏ, cho nên thần nữ nghi ngờ có thể nào là do công chúa bị trúng độc hay không, dịch m.á.u của công chúa nhìn qua có vẻ bình thường, nhưng thần nữ ngửi thấy ngoại trừ mùi tanh và mùi gỉ sắt thì còn có một mùi hương kỳ lạ…”
Viện sử Thái Y Viện cũng nói: “Bẩm Hoàng thượng, vi thần bắt mạch cho công chúa cũng thấy như vậy, đúng là triệu chứng của bệnh nóng sốt, nhưng lại có chút khác biệt rất nhỏ.”
“Vì sao m.á.u lại có thể có mùi hương được?” Triệu quý phi ngạc nhiên hỏi.
Xu Xu nói: “Bẩm nương nương, m.á.u của người bị bệnh nóng sốt sẽ không có mùi hương, m.á.u người bình thường cũng không thể có mùi hương, cho nên công chúa cũng không phải bệnh nóng sốt, mà rất có thể là bị trúng độc.”
Hai chữ trúng độc vừa được nói ra, sắc mặt mọi người ở đây đều thay đổi.
Viện sử Thái Y Viện cũng tiến lên nhẹ nhàng quệt một vệt m.á.u từ ngón tay công chúa, ngửi ngửi, khẽ nhíu mày, nói: “Vi thần không ngửi thấy mùi hương gì lạ lùng cả.”
Xu Xu nói: “Thần nữ không dám lừa gạt hoàng thượng, giác quan của thần nữ nhạy bén hơn người khác rất nhiều.”
Ý trong lời của nàng đã rất rõ ràng, nàng thật sự có thể ngửi thấy mùi hương mà người bình thường không ngửi thấy được.
Phục thần y cũng nói: “Bẩm Hoàng thượng, giác quan đồ nhi này của thảo dân thực sự nhạy bén gấp đôi người bình thường.” Cho nên ông ấy cảm thấy Xu Xu trời sinh ra là để làm nghề y, giác quan nhạy bén, phân biệt dược liệu và triệu chứng của người bệnh cũng chuẩn xác và linh hoạt hơn.
Đương nhiên, vua Thuận Hòa cũng tin tưởng lời Xu Xu nói, ông không ngờ công chúa Tiêu Thận quốc bị trúng độc, có thể thấy là có người muốn khơi mào mâu thuẫn giữa Tiêu Thận quốc và Đại Ngu, nếu như Phù Hoa c.h.ế.t ở Đại Ngu thì bên ngoài Tiêu Thận quốc không dám phát binh tấn công Đại Ngu, vì binh lực không đủ, nhưng Tiêu Thận có sở trường về cổ, thứ này thật sự nguy hiểm, không ai dám trêu chọc, chẳng may Tiêu Thận Vương phái người đến Đại Ngu hạ cổ hoàng đế như ông ấy hoặc các trọng thần trong triều thì ông ấy thực sự không còn cách nào khác.