Mấy ngày Ngu Ninh không có ở đây, Tạ Chi An và Hoắc thị đều nơm nớp lo sợ, lo lắng cho tình cảnh của con gái, cả Vĩnh Ninh Hầu phủ cũng theo đó mà u sầu ảm đạm, duy chỉ có Ngu Tiểu Bảo là sống vui vẻ, không lo không nghĩ.
Buổi tối, Tiểu Bảo vừa nhìn thấy mẹ ruột liền chạy nhanh tới, nhào vào lòng Ngu Ninh, "Nương! Cuối cùng nương cũng chơi đủ rồi, nỡ về rồi! Tiểu Bảo cũng muốn đi chơi, lần sau nương ra ngoài chơi có thể mang Tiểu Bảo theo cùng không?"
Ngu Ninh bất đắc dĩ gật đầu, "Được, lần sau đổi con ra ngoài chơi."
Chuyện này, thật ra nàng không muốn đi lắm.
Nửa tháng sau, Vĩnh Ninh Hầu phủ tổ chức đại thọ yến, trong phủ náo nhiệt phi thường, Thái hậu và Thiên tử trong cung đều phái người đưa lễ vật tới.
Giữa trưa, thọ yến bắt đầu, một đám nữ quyến vây quanh Nguyễn lão phu nhân đi về phía yến tiệc.
Hoắc thị là trưởng tức, đương nhiên cũng ở bên cạnh Nguyễn lão phu nhân, tiếp đãi các tân khách trong bữa tiệc.
Mẹ chồng nàng dâu nhìn nhau đều chán ghét, đóng cửa lại cãi nhau thế nào cũng không sao, nhưng trước mặt người ngoài vẫn phải giả vờ, cho nên hiếm khi mới hoà bình.
Ngu Ninh và Tạ Du Hoa cũng bị sai tới hậu hoa viên chiêu đãi đám nữ quyến trẻ tuổi, đi tới đi lui, khó tránh khỏi sẽ nghe thấy chút bàn tán.
Ngu Ninh mang theo con về phủ nhận thân, hai lần xem mắt đều không thành, mọi người đều hiếu kỳ về Ngu Ninh, tụ tập lại khó tránh khỏi sẽ nói đôi câu, Tạ Du Hoa thì đính hôn nhiều năm, nhưng vị hôn phu lại ở biên quan xa xôi, kéo dài tới hai mươi tuổi vẫn chưa thành thân, cũng là một chuyện lạ.
Trong lúc nghỉ ngơi, Ngu Ninh và Tạ Du Hoa cùng ngồi trong hành lang trò chuyện.
Ngu Ninh: "Hai chúng ta chiếm hơn phân nửa câu chuyện trà dư tửu hậu của đám nữ quyến rồi, Tứ muội muội, chúng ta đúng là cùng bệnh tương liên."
Tạ Du Hoa khoát tay, "Chúng ta vẫn chưa tính là gì đâu, Tam tỷ cứ chờ xem, một lát nữa Thẩm Tri Nhu tới mới là màn kịch hay, vị trưởng tẩu này của chúng ta, đi đến đâu cũng là trung tâm của sự chú ý."
"Ồ? Màn kịch hay gì thế?"
"Nghe nói mấy ngày trước nàng ta... tìm một gã tiểu quan trong sạch ở bên cạnh, đi đâu cũng mang theo."
"Tiểu quan?"
Ngu Ninh còn chưa biết màn kịch hay mà Tạ Du Hoa nói là gì, nhưng đợi đến khi Thẩm Tri Nhu xuất hiện trước mặt, nàng liền hiểu.