Ngu Ninh nghiêm túc suy nghĩ về hành vi trước kia của mình, sống hai mươi mấy năm không tim không phổi, đột nhiên lại dâng lên chút hổ thẹn, chẳng lẽ nàng thật sự đã tạo thành bóng ma tâm lý gì cho Thẩm Thác?
Nhưng mấy ngày trước hắn còn đến mật thất đối với nàng... rất có hứng thú mà.
Hai lần liên tiếp đều là hắn chủ động, là hắn muốn, mới qua mấy ngày, người này đã quên rồi sao?
Thật không biết xấu hổ, vừa nhấc m.ô.n.g đã không nhận người rồi.
"Không làm gì cả, đương nhiên là thiếp đang hầu hạ bệ hạ rồi." Ngu Ninh dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn, lần nữa vươn tay nắm lấy đai lưng của hắn, tay vừa dùng sức, hai người lại dán sát vào nhau hơn.
Ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau.
Ngu Ninh ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt u ám này, nàng chớp chớp mắt, do dự mở miệng, "Nếu bệ hạ chán ghét thiếp... vậy phải làm sao người mới hài lòng, thiếp phải làm thế nào, bệ hạ mới bằng lòng cho thiếp về nhà."
Thấy Thẩm Thác im lặng, ánh sáng trong mắt Ngu Ninh nhạt đi một chút, nàng mím môi, tay từ từ buông y phục của hắn ra.
Nhưng đúng lúc này, bàn tay ấm áp dán lên eo nàng, từ từ siết chặt.
Hắn cúi đầu tới gần, cắn một cái lên môi nàng.
Một cái này có chút hận, Ngu Ninh lập tức nếm được vị máu.
Thẩm Thác là chó sao, môi nàng bị cắn rách rồi.
"Ưm ưm ưm!"
Ngu Ninh đưa tay đẩy hắn ra, muốn nói gì đó, nhưng những lời còn lại không kịp thốt ra, âm thanh quấn quýt của đôi môi chiếm cứ nội điện, nhuộm lên đêm khuya mùi hương khó nói.
"Buông ra... có thể nhẹ chút không, đau quá."
Thẩm Thác rũ mắt nhìn nàng một cái, chỉ thấy nàng chau mày liễu, mặt mày đau đớn.
Trong lòng hắn có chút vui sướng, thầm nghĩ nên như vậy, hắn là tới trả thù Ngu Ninh, nên để nàng nếm mùi vị đau khổ.
Ngu Ninh rốt cuộc cũng đẩy được hắn ra, nhíu mày sờ sờ môi mình, trong mắt có chút hơi nước mờ mịt, lời nói không tự chủ được mang theo oán trách, "Chảy m.á.u rồi..."
"Yếu đuối." Thẩm Thác kéo cổ tay nàng đi vào bên trong giường.
Hắn không cảm thấy Ngu Ninh là nữ tử yếu đuối, động tác trên tay cũng bất giác nhẹ đi vài phần.
Áo bào của đế vương và váy áo màu nhạt rơi xuống đất, chồng chất lên nhau hỗn loạn.
Màn lụa ánh trăng bên cạnh giường xõa xuống, che đi cảnh xuân trong đó.
Khi ý loạn tình mê, Ngu Ninh vẫn nhớ thương chuyện về nhà.
"Thiếp đã rời nhà mấy ngày rồi, không về nữa, Tiểu Bảo sẽ nhớ thiếp."