Chương 23: Nhẫn Nhịn
"Nếu bệ hạ tạm thời không muốn lấy mạng tôi, vậy thì xin đừng để tôi ở nơi tối tăm không thấy ánh mặt trời đó nữa. Chỉ là chịu tội thôi mà, tôi có thể làm rất nhiều việc, sai tôi làm nhiều việc, hầu hạ người khác, làm việc nặng nhọc đều được, dù sao vẫn tốt hơn là bị nhốt trong một căn phòng để nuôi lớn chứ."
"Trong cái ám lao đó chẳng có gì cả, tôi ngoài ăn ra thì chỉ có ngủ, chẳng bao lâu nữa sẽ thành heo mất. Bệ hạ mang tôi vào cung chắc không phải là để nuôi cho tôi béo lên đâu nhỉ?"
"Còn nữa, tôi mất tích mấy ngày rồi, chắc chắn bên Hầu phủ sẽ đi tìm tôi, nương tôi sẽ lo phát điên mất. Cho dù bệ hạ không để ý đến người nhà họ Tạ, vậy còn Tiểu Bảo thì sao? Tiểu Bảo cũng sẽ lo lắng sợ hãi, dù sao con bé cũng là con ruột của bệ hạ, coi như thương xót Tiểu Bảo, cũng phải để nhà họ Tạ biết là tôi vẫn còn sống khỏe mạnh chứ."
Ngu Ninh một hơi nói ra một tràng dài, dường như sợ bị Thẩm Thác ngắt lời, nàng nói một mạch không nghỉ.
Chỉ cần nàng nói nhanh, Thẩm Thác sẽ không kịp chặn miệng nàng.
Thẩm Thác buông tay khỏi cằm Ngu Ninh, rụt tay lại, "Chuyện này, trẫm tự có sắp xếp, nàng không cần hỏi."
"Sinh tử của tôi, còn không cho phép tôi tự hỏi sao?"
Lời này tuy có hơi kỳ quặc, nhưng ai bảo người nàng đắc tội là thiên tử, dưới hoàng quyền đều là sâu kiến, sinh tử không nằm trong tay mình, hoàn toàn phụ thuộc vào một câu nói của thiên tử mà thôi.
Ngu Ninh mím môi, nén xuống một luồng khí bực bội, bày ra vẻ mặt biết lỗi.
Thẩm Thác không nói gì, xoay người ngồi xuống bên cạnh bàn sách, bắt đầu xử lý triều chính.
Ngu Ninh có chút sốt ruột, thấy Thẩm Thác không có phản ứng gì, không đáp lời cũng không bắt bẻ, cũng không nói phải xử lý thế nào, nàng đành phải bước xuống khỏi sập, nàng bước từng bước nhỏ thăm dò đến bên cạnh bàn sách, tiếp tục lải nhải.
"Rốt cuộc bệ hạ muốn tôi thế nào, sống hay c.h.ế.t cũng phải có một câu trả lời, tôi là một người sống sờ sờ, không thể vô duyên vô cớ mất tích được. Tôi biết bệ hạ là vua của một nước, quyền thế ngập trời không ai sánh bằng, không coi tôi và nhà họ Tạ ra gì, nhưng mà…"
"Nàng nói đủ chưa." Thẩm Thác ngắt lời nàng, lạnh mặt đặt bút xuống, "Không muốn trở lại ám lao thì ngậm miệng lại."
Chẳng lẽ hắn không nhìn ra vết thương trên tay nàng là thế nào sao, nếu có ý định c.ắ.t c.ổ tay tự sát, thì người đã sớm không còn, làm sao còn có thể sống động hoạt bát nháo nhào trước mặt hắn như vậy.
Ngu Ninh im bặt, ngây người nhìn đôi mắt lạnh nhạt kia.
Nàng không hiểu, không hiểu rốt cuộc Thẩm Thác muốn gì, đã không muốn nàng chết, lại không để nàng sống yên ổn, bắt nàng vào Tử Thần Điện để làm gì? Chỉ vì báo mối thù năm xưa, dùng chút thủ đoạn sỉ nhục nàng sao?
Nhưng đối với Ngu Ninh mà nói, những điều này thực ra cũng không sao, căn bản không tính là sỉ nhục.
Có lẽ trong lòng Thẩm Thác, những chuyện trên giường chính là thủ đoạn trả thù rồi? Dù sao năm xưa nàng cũng từng đối xử với hắn như vậy, đến mức hắn có cách nhìn về chuyện này khác với người bình thường.
Ngu Ninh chợt bừng tỉnh, dường như đã thông suốt điều gì đó.