Tô Nam nhìn vào danh sách các ngành học, lập tức chọn thiết kế trang phục. Nhưng khi nghe nhắc đến bài kiểm tra, cô không khỏi lo lắng. Dù trong đầu vẫn còn nhớ sơ qua kiến thức trung học, nhưng nhiều năm không ôn tập khiến cô e ngại mình không đủ khả năng.
Cô giáo nhìn thấy nét băn khoăn, nhẹ nhàng trấn an:
"Chị còn một tuần để chuẩn bị. Nếu thực sự quyết tâm, tôi tin chị sẽ làm được. Chị điền biểu mẫu này trước, rồi đến ngày kiểm tra, mang theo giấy tờ đầy đủ nhé."
Sau khi điền xong đơn đăng ký, Tô Nam nhận được một phần tài liệu ôn thi. Trên đường về, cô vừa đi vừa xem qua nội dung, phát hiện kỳ thi bao gồm ba môn chính: Ngữ văn, Toán và Tư tưởng chính trị. Chỉ nghĩ đến việc phải ôn tập lại những môn này, cô đã thấy đau đầu.
"Phải nhanh chóng tìm một bộ sách giáo khoa để học thôi," cô tự nhủ.
Thời bấy giờ, sách giáo khoa rất quý, không phải ai cũng sẵn sàng cho mượn. Đây chính là điều khiến Tô Nam lo lắng. Cô quyết định không mua sách mới mà đi thẳng đến khu chợ sách cũ gần trường học. Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng Tô Nam cũng mua được đủ bộ sách cần thiết.
Khi về đến nhà, cô thấy Giang Linh, cô em hàng xóm, đang quét dọn ngoài sân. Nhìn thấy Tô Nam xách theo một chồng sách dày cộp, Giang Linh liền chạy lại giúp đỡ.
"Chị Nam, chị mua nhiều sách thế này để làm gì vậy?" Giang Linh hỏi, tò mò.
Tô Nam đặt đống sách lên bàn nhỏ, sắp xếp gọn gàng rồi đáp:
"Chị định ôn tập để đi thi vào trường. Chị muốn tiếp tục học thêm."
Giang Linh ngạc nhiên:
"Chị đi làm rồi mà còn muốn đi học nữa sao?"
Tô Nam mỉm cười:
"Chỉ cần mình muốn, học lúc nào cũng được. Học để sau này tốt hơn mà."
Giang Linh khẽ thở dài:
"Nhưng em thì chẳng muốn học nữa. Em chỉ mong đi làm sớm để kiếm tiền, mẹ em vất vả lắm."
Nghe vậy, Tô Nam khựng lại, nhìn Giang Linh với ánh mắt kinh ngạc:
"Nhà em cũng đâu đến nỗi quá khó khăn? Giang Linh, em còn nhỏ, việc của em bây giờ là học cho tốt đã."
Giang Linh cắn môi, ngập ngừng một lúc rồi kể sự thật.
Hóa ra, mẹ của Giang Linh – cô Giang Ngọc Lan – mỗi tháng ngoài việc nuôi con còn phải gửi tiền về quê để phụ giúp ông bà nội đã già yếu. Dù trong nhà vẫn còn chú bác, nhưng vì quê rất nghèo, mọi người đều khó khăn. Ông bà lại hay đau ốm, nên gia đình ở quê thường viết thư nhờ giúp đỡ.
Trước đây, khi cha của Giang Linh – chú Dương Chính – còn sống, chú cũng gửi tiền về quê phụng dưỡng cha mẹ. Nhưng từ khi chú mất tích, nguồn thu nhập này mất đi, khiến quê nhà càng khó khăn hơn. Mẹ của Giang Linh là người hiền lành, lại cảm thấy có trách nhiệm thay chồng chăm sóc ông bà nội, nên dù khó khăn, cô vẫn cố gắng gửi tiền đều đặn.