“Anh không có ý đó.” Chu Ngạn lắc đầu, giọng thành khẩn. “Chỉ là, lúc trước khi kết hôn, mẹ anh đã đặt tay em vào tay anh và nói giao em cho anh. Giờ nếu em rời đi, anh thấy mình cần có trách nhiệm nói một lời rõ ràng với bà.”
Tô Nam nghe vậy, lòng có chút d.a.o động. Chuyện này dù sao cũng phải đối mặt, sớm hay muộn cũng phải nói. Nhưng cô không muốn mọi thứ trở thành một cuộc cãi vã vô nghĩa.
Cô nhìn thẳng vào mắt Chu Ngạn, giọng cứng rắn: “Được, anh nói cũng đúng. Chuyện này phải để hai bên gia đình biết. Nhưng nếu nhà em đồng ý cho ly hôn, anh sẽ không được thay đổi ý định nữa. Có đúng không?”
Chu Ngạn siết chặt bàn tay, khẽ gật đầu. “Anh hứa.”
Tô Nam nhìn anh, ánh mắt nghiêm túc: “Đừng để chuyện này lại trở thành một trò hề như lần trước. Em không muốn mất thời gian thêm nữa.”
Chu Ngạn cười gượng, nỗi đau âm ỉ trong lòng. “Anh biết rồi. Chỉ cần nhà em đồng ý, anh sẽ đồng ý ly hôn.”
Nhìn dáng vẻ cương quyết của Tô Nam, Chu Ngạn biết, đây là cơ hội cuối cùng. Nếu cô đã muốn đi, anh không còn cách nào giữ lại.
Sau khi hai người thống nhất, Tô Nam quyết định sẽ tự mình gọi điện thông báo chuyện ly hôn cho hai bên gia đình. Cô không tin tưởng Chu Ngạn sẽ giữ được bình tĩnh trong cuộc nói chuyện quan trọng này.
Cảm giác như mình vừa tiến thêm một bước gần hơn tới việc thoát khỏi cuộc hôn nhân bế tắc, tâm trạng Tô Nam trở nên thoải mái hơn nhiều. Khi bước vào chỗ làm, gương mặt cô rạng rỡ, nụ cười luôn hiện hữu.
Bác Trần, một đồng nghiệp lớn tuổi, ngạc nhiên khi thấy Tô Nam đến đúng giờ. “Bác còn tưởng hôm nay cháu sẽ đến muộn. Nghe nói vừa chuyển nhà mà?”
Tô Nam cười tươi: “Làm sao cháu có thể để công việc bị ảnh hưởng được chứ? May mà chủ nhà mới rất tốt bụng, còn giúp cháu thu dọn đồ đạc.”
Bác Trần gật gù, vẻ mặt hài lòng: “Gia đình họ đúng là tử tế. Nếu không, bác cũng chẳng giới thiệu cho cháu thuê nhà đâu.”
Lúc này, bác Cao – một người thích tọc mạch – bước đến góp chuyện: “Tiểu Tô, sao không thấy cháu mua gì cảm ơn bác Trần nhỉ? Bác ấy giúp cháu một việc lớn thế cơ mà.”
Bác Trần liền xua tay: “Nói làm gì những chuyện đó, Tiểu Tô hiểu chuyện lắm, không cần đâu.”
Nhưng bác Cao lại không buông tha: “Thế cháu mua gì cảm ơn bác ấy nào? Còn không thì cũng hơi quá đáng đấy!”
Tô Nam nhếch môi, nhẹ nhàng đáp: “Bác ơi, lời bác nói giống như ở chỗ làm này, ai cũng sống chung với nhà chồng cả đấy. Mà bác bảo con trai và con dâu bác, họ vẫn ở chung với bác à?”
Sắc mặt bác Cao thoáng đổi, mạnh miệng đáp: “Nhà bác không ở chung, nhưng thế thì sao?”