Đợi Kiều Ngôn Tâm lấy lại tinh thần.
Hai người họ vẻ mặt thoải mái, khoác tay nhau, trở về ký túc xá.
“Liễu Yên!” Cô gái tóc ngắn ngang tai, nở nụ cười tin tưởng, đôi mắt hạnh cong cong, khi chạy tới đã đẩy Vương Vận ra.
Liễu Yên bất đắc dĩ cười xin lỗi với Vương Vận, Dương Yến giành lấy Liễu Yên, quay đầu lại nhìn Vương Vận với ánh mắt lạnh lùng, khinh khỉnh liếc cô ấy một cái,
Sự chú ý của Kiều Ngôn Tâm hoàn toàn dồn vào cái bụng to bất thường của cô ta, không phải nói đứa bé chưa sinh ra sao, to thế này, chẳng phải chỉ có con đường sinh ra thôi sao?
Theo tình hình hiện tại, rõ ràng quan hệ của bốn người trong ký túc xá rất phức tạp, không tốt đẹp như trong nhật ký ghi lại.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vương Vận dửng dưng nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm, rõ ràng là nhìn vào mặt cô, nhưng Kiều Ngôn Tâm luôn cảm thấy ánh mắt đó giống như cô, đều rơi vào bụng của Dương Yến.
“Xin lỗi, Vận Vận, tớ không thể khoanh tay đứng nhìn, bụng của Yến Yến không thể kéo dài thêm nữa, tớ không thể từ chối cậu ấy, nhưng tớ đã nói với họ rồi, cậu không muốn có thể đứng ngoài cuộc.”
Liễu Yên ủ rũ cúi gằm khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, giọng nói không biết rơi vào đâu, lại bồi thêm một câu: “Dù sao, tớ rất khó có thể khoanh tay đứng nhìn khi bạn tốt bị bắt nạt.”
Giọng cô ấy nhẹ nhàng, cố tình kéo dài giọng điệu.
Dương Yến nghe xong, khinh thường liếc mắt nhìn Vương Vận: “Cho nên tớ mới nói có những người chỉ là bạn bè giả tạo, gặp chuyện liền bỏ chạy, thà tin đàn ông còn hơn tin tớ.”
Vương Vận tái mặt, không còn chút máu, càng thêm phần im lặng ít nói so với trước đây, cô lặng lẽ liếc nhìn Liễu Yên, không còn cố gắng mở miệng giải thích bất cứ điều gì nữa.
Kiều Ngôn Tâm bị mắc kẹt trong cơ thể này năm ngày, Vương Vận vẫn như thường lệ đi học, ăn cơm, học bài, lúc đó học sinh của trường học Hắc Ám rất đông, chuông tan học vừa vang lên, khi tan học, người với người chen chúc nhau.
Mọi chuyện dần thay đổi vào ngày thứ bảy.
Ảnh khỏa thân của Vương Vận được dán trên bảng thông báo, con bướm trên lưng cô ấy sống động như thật, danh sách ra vào nhà nghỉ của cô ấy được liệt kê thành danh sách, dán trên cột điện, thậm chí tin tức cô ấy yêu đương với giáo viên còn được thêu dệt thành vô số phiên bản lan truyền trong trường.
Ngay cả những người ở trường bên cạnh cũng thường xuyên chạy đến nơi có cô ấy để hóng chuyện, giống như xem khỉ, chỉ trỏ vào cô ấy.
Trạng thái của Vương Vận ngày càng tệ, cơ thể cô ấy như phải gánh chịu sức nặng của cả thế giới đang vu oan cho mình, mỗi ngày bước ra ngoài một bước, giống như đang giãy giụa trong vũng bùn.