Ánh mắt Lục Hề Duyệt lại lóe lên tia tính toán, cười lạnh một tiếng tự nhủ: "Lâm Đông Đông còn muốn đấu với tôi, xem tôi khiến cô thân bại danh liệt!"
Trong lòng cô ta cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút, cùng trợ lý rời đi, thì phát hiện Lâm Đông Đông đã lên một chiếc taxi.
Nhưng thoáng chốc, cô ta phát hiện tài xế lái taxi trông rất quen mắt, chẳng phải là người của anh tư Lục Hề Tuấn sao?
Chẳng lẽ anh tư muốn...
Lục Hề Duyệt nhìn chiếc taxi đã đi xa, nhếch môi cười lạnh, Lâm Đông Đông dù có thực lực diễn nữ chính thì sao, e rằng cũng không có mạng để hưởng.
Ánh mắt cô ta âm hiểm, lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
......
Lâm Đông Đông vừa lên taxi, nói với tài xế địa điểm muốn đến, liền mệt mỏi nhắm mắt nghỉ ngơi, chưa ngủ được bao lâu thì đã tỉnh dậy.
Lúc tỉnh lại, cô thấy xe đã dừng, tưởng rằng đã đến cổng biệt thự, người còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, mơ màng hỏi: "Bác tài, bao nhiêu tiền, cháu quét mã QR."
"Miễn phí."
Còn có taxi không lấy tiền, Lâm Đông Đông đã tỉnh táo, nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy không đúng, lấy điện thoại ra giả vờ thanh toán cho tài xế, hỏi: "Đây là đâu? Cháu đã nói với bác là đến khu biệt thự Vân Tiêu, bác không biết đường sao?"
Tài xế taxi nghiêng người quay đầu lại, cười khẩy nói: "Nhìn cô từ trên xuống dưới không có thứ gì đáng tiền, còn muốn đến khu biệt thự dành cho người giàu nhất thành phố này. Chẳng lẽ là đến để cung cấp dịch vụ đặc biệt cho người giàu ở đó à?"
Tên này nói "dịch vụ đặc biệt" với giọng điệu quái gở, mang theo sự khinh miệt.
Lâm Đông Đông nhìn rõ mặt người đàn ông, hắn ta mặt chuột, gò má cao, đội mũ lưỡi trai mép đã sờn, dáng người nhỏ thó.
Cô lại cẩn thận quan sát chỗ ngồi lái bên kia song sắt, đồng hồ tính tiền đặt trước xe hiển thị toàn số 0, không hề nhảy số, rõ ràng là không có dây nối.
Trong xe cũng chẳng có mã QR nào để quét thanh toán, cô nhận ra chiếc xe này giả dạng taxi bình thường, chắc chắn là xe dù.