Tôi vừa khóc vừa kể hết những uất ức khi sống cùng hắn, từ lúc mang thai phải chăm sóc bố hắn bị liệt, cho đến khi cố gắng lo chu toàn mọi việc.
Hắn không chịu đưa tiền, tôi đành làm thuê cuốc đất trồng cây để kiếm sống, nuôi cả gia đình hắn.
Cả chuyện lo liệu nhà cửa, của hồi môn cho em trai và em gái hắn kết hôn, không có việc gì mà tôi không phải đứng ra.
Nhưng đổi lại, hắn dung túng họ ngầm chèn ép và sỉ nhục tôi.
Tôi quay sang hỏi mọi người:
"Đây là cái lợi khi lấy một người chồng như hắn sao?"
Nhiều người cảm thấy bất bình thay tôi, nhân tiện mắng chửi Tống Khải một trận:
"Loại người này chỉ biết dùng vợ làm bảo mẫu miễn phí, chị đúng là quá ngốc khi đến giờ mới nhận ra!"
Tôi lau nước mắt, căm hận nói:
"May mà giờ tôi đã nhìn rõ con người hắn. Hắn chẳng qua chỉ là một kẻ giả nhân giả nghĩa, bên ngoài thì đạo mạo, bên trong lại hèn hạ. Hắn không xứng làm người, càng không xứng làm giáo viên!"
Lời nói dứt khoát của tôi vang lên, phía sau lập tức có người vỗ tay hưởng ứng.
Tống Khải không ngờ người vợ trước nay chỉ biết chịu đựng, im lặng nhẫn nhịn như tôi, lại có thể nói thẳng và cứng rắn đến vậy. Hắn không nói chen vào được lời nào.
Hắn không biết rằng, tôi đã thuộc lòng từng câu từng chữ bài phát biểu này.
Tôi hận hắn đến mức nào, thì thuộc bài này sâu đến mức đó.
"Không phải tôi hủy hoại anh, Tống Khải. Là chính anh tự hủy hoại mình. Đây chẳng phải là cái giá anh đáng phải trả sao?" Tôi nhìn hắn và hỏi.
Có người đứng bên lên tiếng phụ họa:
"Đúng vậy! Làm sai thì phải trả giá. Anh là giáo viên, hẳn phải hiểu rõ đạo lý này hơn chúng tôi. Sao còn trông chờ vào sự bao dung của người khác mà bỏ qua lỗi lầm của mình chứ?"
Tôi tiếp lời:
"Người làm trời nhìn, nếu ông trời không trừng phạt anh, vậy thì để tôi làm!"
Tôi quay sang nói với hiệu trưởng:
"Hiệu trưởng, ông là người biết lý lẽ, với một giáo viên đầy vết nhơ thế này, liệu ông có nên giữ hắn lại không?"
Hiệu trưởng thoáng sững sờ. Thấy các phụ huynh phẫn nộ, ông vội vàng trách cứ hành vi không đúng đắn của Tống Khải, hứa sẽ cho mọi người một lời giải thích.
Dù muốn dù không, ông cũng phải xoa dịu tình hình.
Tống Khải thì tức đến mức suýt ngất, ánh mắt nhìn tôi tràn đầy oán hận.
Chiều hôm đó, Tống Khải mặt mày u ám trở về nhà, tức giận nói:
"Anh bị trường đuổi việc rồi, em vừa lòng chưa?"
Tôi đang bọc vở cho Nhân Nhân, hắn xông đến lật tung hết sách vở trên bàn xuống đất.
"Ba!" Nhân Nhân thấy vẻ mặt hắn không ổn, sợ hắn làm hại tôi nên vội vàng chắn trước mặt tôi.
Tống Khải giơ tay tát ngay một cái:
"Mày là đứa tạp chủng, cùng một giuộc với mẹ mày, hôm nay tao không đánh c.h.ế.t hai mẹ con mày thì không xong!"
Nhân Nhân bị cái tát hất văng ra xa, m.á.u mũi m.á.u miệng chảy ròng ròng.
Tôi vừa hận vừa giận, vơ ngay cái ghế bên cạnh đập thẳng về phía Tống Khải.
Hắn tuy là đàn ông, nhưng làm nghề giáo nhiều năm, chẳng động tay chân làm việc nặng, nên thân hình yếu ớt không chịu nổi cú đánh.
Còn tôi, dù là phụ nữ, nhưng mọi việc nặng nhọc trong nhà đều một tay tôi làm, sức tay không hề yếu.
Hơn nữa, mấy năm gần đây nhiều chủ đất thuê ruộng trồng cây ở quanh đây, tôi từng cật lực cuốc đất, đào hố kiếm tiền nên sức lực lại càng mạnh.
Cộng thêm cơn giận bùng nổ lúc này, chỉ một cú đập cũng đủ khiến Tống Khải lăn ra đất.
Nhưng tôi vẫn chưa hả giận, lập tức xông lên, hai tay vừa đánh vừa cào cấu không thương tiếc.