Sau hai năm, hắn trở về trong tình trạng tàn tạ.
Lúc đó tôi không biết chuyện, chỉ nghĩ rằng hắn gặp thất bại trong kinh doanh, sợ hắn suy sụp nên đã động viên rất nhiều.
Nhưng chẳng bao lâu, hắn lại ép tôi bán hai căn hộ để lấy tiền "làm lại từ đầu".
Lần này, hắn ở lại tỉnh thành nơi chúng tôi sống, lấy danh nghĩa Hà Hi mở vài cửa hàng quần áo.
Hai người kinh doanh phát đạt, nhưng tôi chẳng thấy đồng nào.
Khi tôi nghi ngờ mối quan hệ của hắn với Hà Hi, tôi hỏi:
"Anh có phải quá thiên vị Hà Hi rồi không? Cái gì cũng ưu tiên cô ta. Người ngoài nhìn vào còn tưởng hai người mới là vợ chồng!"
Hắn giả vờ sốc, sau đó lại diễn vai đau khổ:
"Cung Bình, anh không ngờ em lại nghĩ như vậy. Anh thất vọng lắm. Anh làm việc đến tận nửa đêm vì gia đình này, vì em và Nhân Nhân, vậy mà em lại..."
Hắn tiếp tục biện minh:
"Anh và Hà Hi trong sạch, em muốn điều tra thì cứ điều tra. Hơn nữa, cô ấy có bạn trai mà. Em nói như vậy, nếu truyền ra ngoài, cô ấy làm sao sống nổi?"
Sau đó, hắn để Hà Hi tìm một người đàn ông đóng giả làm bạn trai và diễn một màn kịch trước mặt tôi.
Tôi ngu ngốc tin lời hắn, thậm chí còn cảm thấy áy náy vì đã nghi ngờ hai người.
Nhưng thực tế, hắn chỉ muốn giữ tôi lại để chăm sóc mẹ hắn miễn phí.
Khi mẹ chồng bị liệt nửa người kêu không quen sống ở thành phố, đòi về quê, Tống Khải cầu xin tôi:
"Cung Bình, anh chỉ biết dựa vào em thôi. Em là chỗ dựa vững chắc nhất của anh. Em không thể bỏ mặc anh và mẹ anh được, đúng không?"
Nhìn hắn ra vẻ tội nghiệp, cộng thêm sự áy náy trong lòng, tôi đồng ý đưa mẹ chồng về quê.
Nhưng không ngờ, quyết định này lại gián tiếp dẫn đến cái c.h.ế.t của Nhân Nhân.
Sau cái c.h.ế.t của con gái, tôi chịu cú sốc lớn, không lâu sau mẹ chồng cũng qua đời, và tôi ngã bệnh.
Tôi được chẩn đoán có một khối u ác tính trong tử cung, mạng sống như chỉ mành treo chuông.
Thế nhưng, tôi lại không còn chút ý chí nào để tiếp tục sống.
Một sự trùng hợp đầy mỉa mai, ruộng đất và hai căn hộ còn lại của tôi lại một lần nữa được đưa vào danh sách bồi thường giải phóng mặt bằng.
Tống Khải nói rằng dù phải bán tất cả tài sản, hắn cũng muốn chữa bệnh cho tôi.
Tôi đã cảm động một thời gian dài.
Nhưng sau đó, khi phát hiện ra sự thật về cái c.h.ế.t của Nhân Nhân, cơ thể tôi hoàn toàn suy sụp.
Hắn lại không để tôi ra đi nhẹ nhàng, bởi vì Hà Hi bảo rằng, nếu có thêm một người, số tiền bồi thường sẽ tăng thêm vài chục vạn.
Vậy nên, Tống Khải ép bệnh viện giữ tôi sống bằng thuốc men.
Tôi sống trong cảnh "chết không được, sống không xong".
Khi khoản bồi thường cuối cùng được chuyển về, Tống Khải và Hà Hi không chút do dự rút ống thở của tôi.
Trong giây phút hấp hối, tôi nghe thấy Hà Hi cười nhạo bên tai:
"Nghĩ lại tôi phải cảm ơn cô mới đúng. Nếu không có cô, tôi đã phải chăm sóc con mụ già liệt giường kia. Cũng sẽ không có thêm mấy chục vạn này. Ha ha!"