[C/h/ế/t tiệt!!! Khương Lưu Huỳnh đang cầm d/a/o làm gì vậy? Không phải là làm chuyện tôi đang nghĩ đến đấy chứ? Đừng mà——]
[Hả? Khương Lưu Huỳnh đồng ý thi hộ Khương Oản Oản sao? Vậy còn cô ấy thì sao? Một người thông minh như cô ấy mà không học lên cấp ba thì làm sao được? Đất nước chúng ta sẽ mất đi một nhân tài, hu hu hu…]
[Người ta sắp c/h/ế/t rồi mà bạn còn lo chuyện học hành của cô ấy à?]
[Ờm… nhưng mà cô ta vẫn chưa c/h/ế/t mà? Nếu c/h/ế/t thật thì sao còn sống đến bây giờ. Tôi thấy cô ta chỉ đang làm màu thôi mà.]
[Làm màu cái đầu nhà bạn ấy! Đúng là cái đồ khốn nạn, kiểu người mà thấy người ta nhảy lầu còn vỗ tay reo hò chắc là bạn đấy. Đừng có dùng mấy cái câu xàm xí đó để che đậy cái tâm địa xấu xa bẩn thỉu của mình.]
[Làm ơn giữ lịch sự chút đi. Tôi cũng là một người mẹ. Con gái tôi hồi cấp hai từng tự làm hại bản thân, lên cấp ba còn c/ắ/t cổ tay hai ba lần, nói là muốn t/ự t/ử. Nhưng giờ nó vẫn sống khỏe mạnh đấy thôi. Thế hệ các bạn đúng là không biết điều, bố mẹ sinh ra, nuôi dưỡng là đã tận tình tận nghĩa rồi!]
[Buồn nôn! Không phải phụ nữ nào cũng xứng đáng làm mẹ. Bà có chắc là con bà còn sống được khỏe mạnh với bà sao? Biết đâu có ngày nó tức quá mà xé xác bà ra (tham khảo vụ án g/i/ế/t mẹ ở Đại học Bắc Kinh).]
Mặc dù lời nói rất nặng nề, nhưng Khương Tư Niên vẫn muốn tin một lần vào những gì người “mẹ” kia đã nói.
Hy vọng rằng Huỳnh Huỳnh chỉ làm ầm lên chút thôi, chỉ là một hành động tự làm đau nhẹ, chỉ c/ắ/t xước da một chút mà thôi.
Dù gì thì cô vẫn đang sống khỏe mạnh, đúng không?
Huỳnh Huỳnh chắc chắn sẽ không nghĩ quẩn đến mức đó đâu. Em ấy mạnh mẽ như vậy, dũng cảm như vậy…
Đúng thế! Em ấy nhất định sẽ không vì một con vật cưng mà nghĩ quẩn đâu!
Khương Thành Du cũng tự thuyết phục mình bằng những lời tương tự và nói với mọi người:
“Chỉ là một con vật thôi mà! Đợi khi nào tôi gặp lại Lưu Huỳnh, tôi sẽ mua cho em ấy mười con khác để bù lại! Và tôi sẽ tìm lại những bạn học, giáo viên, giám thị, thậm chí cả hiệu trưởng năm đó đã bắt nạt em gái tôi! Kẻ nào dám ức h.i.ế.p em tôi, tôi sẽ không tha cho bất kỳ ai!!”
[Ơ hay, giờ lại gọi người ta là em gái rồi cơ đấy? Trước đó chẳng phải anh còn nói không cầu làm anh em lại, chỉ cầu xin được tha thứ thôi sao?]
[Haha, con rắn đó là vật cưng sao? Không nghe thấy Khương Lưu Huỳnh nói là cô ấy không thể mất cả “nó” nữa à? Chữ “cả” đó chẳng phải ám chỉ cô ấy coi nó là người thân sao? Khương Thành Du, anh đã giẫm c/h/ế/t người thân duy nhất của cô ấy mà còn mơ tưởng cô ấy làm em gái anh à?]
Những lời châm chọc đó lập tức khiến Khương Thành Du tức giận đến phát điên:
“Các người còn nói linh tinh gì nữa?! Nó chỉ là một con rắn! Một con vật thôi! Rõ ràng chúng tôi mới là người thân của em ấy…”
Đúng lúc này, trong tai nghe vang lên một âm thanh “phụt” chói tai, c/ắ/t ngang lời của Khương Thành Du.
Khi anh ta quay lại nhìn màn hình, cảnh tượng trước mắt khiến mắt anh trợn tròn, gần như muốn bật ra khỏi hốc.
Lưỡi d/a/o sắc bén đó, không như mọi người tưởng tượng, rơi xuống cổ tay của cô gái… cũng không phải xuống đùi cô ấy…
Mà là c/ắ/m thẳng vào n/g/ự/c cô!
Mũi d/a/o đ.â.m xuyên qua đồng phục, một nửa c/ắ/m sâu vào cơ thể cô.
Cô gái đặt hai tay lên chuôi d/a/o, từng chút, từng chút một, đẩy sâu lưỡi d/a/o vào cơ thể mình…
M/á/u tươi nhanh chóng chảy ra từ vết thương, nhuộm đỏ lớp vải trắng trước n/g/ự/c.
Mặc dù hầu hết mọi người đều mặc định rằng Khương Lưu Huỳnh thực sự sẽ làm chuyện dại dột, nhưng không ai ngờ được đó lại là cảnh tượng như thế này.
Cô có thể c/ắ/t cổ tay, có thể mổ bụng, nhưng cô lại chọn cách đ.â.m thẳng vào tim mình…
Không một chút do dự, không một chút hối hận, thậm chí sức lực cuối cùng của cô cũng dùng để đẩy chuôi d/a/o tiến gần hơn đến trái tim.
“Đừng, đừng mà… Lưu Huỳnh, đừng mà…”
Khương Tư Niên không thể ngồi yên được nữa, bật dậy hét lớn, tiếng gào thét vang vọng khắp phòng phát sóng trực tiếp.
Nước mắt dồn nén trong hốc mắt cuối cùng cũng tràn ra, từng giọt lăn dài trên khuôn mặt anh ta. Anh ta vừa khóc vừa loạng choạng chạy về phía màn hình lớn, ngã lăn trên mặt đất.
Cho đến khi anh ra nhìn thấy mũi d/a/o hoàn toàn biến mất vào trong n/g/ự/c cô gái, nhìn thấy m/á/u chảy ra từ khóe miệng cô, nhìn thấy đôi mắt cô dần khép lại…
Khương Tư Niên ngửa mặt lên trời gào một tiếng đau đớn, toàn thân như mất hết sức lực, hai đầu gối mềm nhũn quỳ xuống đất.
Anh ta đưa tay ra, đầu ngón tay cuối cùng cũng chạm được vào màn hình, nhưng không cảm nhận được một chút hơi ấm nào.
Hình ảnh cô gái vẫn nằm đó, bất động, lặng lẽ như thể…
Anh không dám nghĩ đến từ đó, nhưng cũng không thể ngăn mình nghĩ đến nó: Cái c/h/ế/t.
Tim của Khương Tư Niên như bị d/a/o c/ắ/t, đau đớn đến tột cùng. Toàn bộ căn phòng chìm vào im lặng.
Ngay cả những người xem trực tiếp cũng ngây người trước màn hình, ngón tay lơ lửng trên bàn phím, không thể gõ được một chữ nào.
“Lưu… Lưu Huỳnh…” Cổ họng của Khương Thành Du như bị thứ gì đó chặn lại, không thể thốt lên trọn vẹn.
Khi ý thức của Khương Lưu Huỳnh dần biến mất, màn hình cũng tối đen hoàn toàn.
Bình luận bùng nổ.
[Những người nói Khương Lưu Huỳnh không dám t/ự t/ử, làm ơn mở to mắt chó của các người ra xem đây là gì! Lương tâm của các người bị chó ăn hết rồi sao? Hay các người chính là những kẻ đứng xem, cổ vũ, hoặc trực tiếp tham gia vào việc bắt nạt cô ấy ở trường học?]
[Tất cả chuyện này đều do Khương Thành Du! Chính anh ta đã g/i/ế/t c/h/ế/t Khương Lưu Huỳnh! Anh ta g/i/ế/t em gái ruột của mình! Tại sao đến giờ anh ta vẫn không khóc? Đúng là lạnh lùng đến cực điểm, hiểm độc và tàn nhẫn. Tám chữ này tôi thay Khương Lưu Huỳnh gửi lại cho anh ta.]
[Từ lúc vào phòng livestream này, tôi chưa có ngày nào không khóc. Nhà họ Khương, các người thật đáng c/h/ế/t, đã đẩy một đứa trẻ tốt đẹp đến bước đường này.]
[Không chỉ có nhà họ Khương, từ Giang Tiểu Viên, rồi cái gì Kỳ, đến cả Bạch Ly cũng từng làm tổn thương A Huỳnh. Trên thế giới này, thật sự không có ai đối xử tốt với cô ấy sao?]
Trên thế giới này… thật sự không ai đối xử tốt với Khương Lưu Huỳnh sao?
Câu hỏi này không tự chủ hiện lên trong tâm trí của tất cả mọi người.
Nhưng nếu cô c/h/ế/t vào lúc này, vậy Khương Lưu Huỳnh xuất hiện sau đó là ai?
“Rầm——”
Một tiếng động lớn bất ngờ kéo tất cả mọi người ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn của mình.
Ngẩng đầu lên, mọi người chỉ thấy Khương Tư Niên, người vừa quỳ khóc trước màn hình, đã bất ngờ lao đến trước mặt Khương Thành Du. Anh ta giáng xuống khuôn mặt Khương Thành Du từng cú đ.ấ.m nặng nề, hết lần này đến lần khác, như muốn chút hết mọi phẫn uất.
Khương Thành Du không hề phản kháng, chỉ đứng yên để Khương Tư Niên túm cổ áo mình, chịu đựng cơn thịnh nộ trút xuống.
[A a a! Mặt anh tôi sắp bị hủy dung rồi! Ai đó mau kéo tên điên này ra đi!]
[Đánh hay lắm! Đánh tuyệt vời! Đánh đến mức ảnh đế cũng phải khóc thét!]
[Không đúng! Không nên dùng nắm đấm, phải lấy d/a/o c/ắ/m vào tim anh ta mà đâm! Tám nhát tương ứng với tám năm đau khổ, mỗi năm một nhát!]
Cuối cùng, đôi mắt của Khương Tư Niên đỏ ngầu như m/á/u, cơ thể anh ta run rẩy vì đã dùng hết sức lực. Anh ta thu lại nắm đ.ấ.m đã nhuốm m/á/u, rồi như thể không còn chút sức nào, ngã phịch xuống sàn, nằm thẳng người mà thở dốc.
Nhìn bề ngoài, anh ta có vẻ đã bình tĩnh lại, nhưng những giọt nước mắt không ngừng chảy xuống từ khóe mắt, cùng với hơi thở nặng nề, lại tố cáo cơn cuồng loạn đang cháy bỏng trong lòng anh ta.
Chỉ cần màn hình vẫn tối đen, ngọn lửa căm hờn trong anh ta sẽ không bao giờ tắt.
Anh ta hận Khương Thành Du, hận bố, và cũng hận chính bản thân mình nữa.
Họ đều là hung thủ g/i/ế/t người.