{{ msgSearch }}

Chương 58

Sau Khi Ký ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô đều Khóc

Đang Cập Nhật 1003 Chữ 12/01/2025 12:57:10

“Thật ra thì…”

Khi Khương Thành Du vừa định ngẩng đầu lên nói gì đó, màn hình bất ngờ thay đổi.

Một giọng nam xen lẫn với âm thanh từ phía sau màn hình của Khương Thành Du:

“Bị bắt nạt? Khương Lưu Huỳnh, em đừng buồn cười như thế được không? Cầm mấy tấm ảnh mà em tự photoshop ra rồi chạy đến đây nói mình bị bắt nạt à?”

Khương Thành Du chỉ liếc nhìn ảnh trong tay cô một cái rồi ném hết xuống đất.

Khóe môi anh ta cong lên một nụ cười khinh miệt, ánh mắt tràn đầy sự nghi ngờ và chế giễu.

Sau đó, ánh mắt ấy giống như một lưỡi d/a/o sắc bén, cắt ngang qua người Khương Lưu Huỳnh từ đầu đến chân, khiến cô cảm thấy từng cơn đau nhói.

Khương Thành Du tiếp tục nói bằng giọng lạnh lùng và đầy gai nhọn:

“Trên người không có chút thương tích nào, ai mà tin chứ? Đã giả vờ thì cũng phải giả giống một chút.”

Nghe xong câu cuối cùng của anh ta, Khương Lưu Huỳnh lảo đảo lùi lại một bước, dường như không tin được người anh hai của mình lại nói ra những lời như vậy.

Trước đây cô vẫn nghĩ rằng là vì Khương Oản Oản có mặt, vì cô ta biết khóc, biết làm nũng, thậm chí biết vu oan và đổi trắng thay đen nên anh hai mới tin cô ta.

Nhưng… còn bây giờ thì sao?

Chẳng lẽ nhất định phải xé toạc vết thương ra ngay trước mặt anh ta, anh ta mới tin sao?

“Anh hai nghĩ rằng chỉ có bạo lực thân thể mới gọi là bắt nạt sao?”

Khương Lưu Huỳnh vừa nói bằng giọng khàn đặc, vừa chạy thẳng xuống lầu, về phòng mình, kìm nén cảm giác buồn nôn, lấy ra con thỏ được bọc trong túi cùng một xấp giấy viết chữ “C/h/ế/t”.

Sau đó, cô lại mang tất cả đến trước mặt Khương Thành Du.

Lần này thì sao? Có thể tin chưa?

“Ồ—— Khương Lưu Huỳnh, em có thể đừng ghê tởm như vậy không? Vào bếp g/i/ế/t một con thỏ, rồi viết một đống chữ này, cái này chứng minh được gì chứ? Chứng minh thủ đoạn độc ác của em đã lên một tầm cao mới à?”

“Hay là em đang cảnh cáo anh? Em có phải lại làm gì Oản Oản không?”

Khương Thành Du càng nói càng kích động, đến cuối cùng còn gào lên với cô, mạnh tay đánh rơi hết những gì cô đang cầm.

“Về sau đừng để anh nghe thấy em gọi anh là anh hai nữa!”

Thực tế như một cây búa nặng nề, giáng một cú đau đớn nhất vào Khương Lưu Huỳnh, đập tan hoàn toàn chút hy vọng và ảo tưởng cuối cùng của cô.

Cô hoàn toàn mất phương hướng.

Nhìn Khương Thành Du vội vã ra cửa đợi lớp học thêm của Khương Oản Oản tan, Khương Lưu Huỳnh đứng ngơ ngác tại chỗ, trái tim cô quặn đau như bị d/a/o cắt, miệng thì thào:

“Hóa ra… không phải vì Khương Oản Oản sao? Dù mình đã chọn thời điểm cô ta không ở nhà để tìm anh hai…”

[Cái người anh hai này không còn cứu được nữa rồi, Khương Lưu Huỳnh đúng là quá ngốc.]

[Ngốc sao? Đúng là ngốc thật, ngốc đến mức tin rằng cái gia đình m/á/u lạnh này sẽ là lựa chọn cuối cùng của cô ấy. Nhưng cô ấy còn cách nào khác sao? Thầy cô trong trường, giáo vụ, thậm chí hiệu trưởng đều phớt lờ lời kêu cứu của cô ấy, còn gia đình vốn nên là nơi đầu tiên lại bị cô đặt cuối cùng. Kết quả nhận lại chẳng khác gì trước đây.]

[Nực cười nhất là, những người được gọi là “người thân” này thậm chí còn không bằng con rắn kia. Tôi ủng hộ Thanh Thanh hết mình!]

[“Khương! Tư! Niên! Anh không phải đã nói rằng A Huỳnh chưa từng tìm đến các anh để xin giúp đỡ sao!? Vậy cái này là gì!? Anh nói xem, cái này là gì!?”]

Khương Tư Niên khó tin quay đầu nhìn lại.

Bên cạnh, mặt Khương Thành Du đã đỏ bừng, cảm giác xấu hổ khiến anh ta không dám đối diện với bất kỳ ai.

Anh ta cúi đầu, đôi môi khẽ run lên, giọng nói nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy:

“Xin… xin lỗi…”

Nhưng những từ ngữ đó, dù nhẹ như gió thoảng, lại như một lưỡi kiếm sắc bén đ.â.m thẳng vào trái tim Khương Tư Niên.

Tất cả đều là sự thật…

Khương Lưu Huỳnh từng tìm đến họ để xin giúp đỡ, nhưng chính thằng em ngốc nghếch của anh lại tự tay dập tắt tia hy vọng cuối cùng mà cô đặt vào gia đình.

“Khương Thành Du, tại sao cậu lại làm như vậy!?”

“Nếu không phải tại cậu gắn thứ đó lên người Huỳnh Huỳnh, thì bọn bắt cóc đã không phát hiện ra em ấy. Sau đó, em ấy cũng sẽ không rơi vào tay bọn buôn người, lại càng không phải chịu những thí nghiệm vô nhân tính kia!”

Không biết từ lúc nào, nước mắt đã làm ướt đẫm khuôn mặt của Khương Thành Du. Cuối cùng, anh ta vừa khóc vừa hét lên với Khương Tư Niên:

“Còn không phải vì anh sao!? Khương Lưu Huỳnh từ nhỏ đã thích anh, lúc nào cũng bám lấy anh, nó chẳng thích em chút nào cả! Em ghét nó thì có gì sai!?”

[Wow, vừa vào xem live mà đã gặp được một drama chấn động: Ảnh đế Khương Thành Du tự thú, thừa nhận bản thân không bằng phó tổng giám đốc Khương Tư Niên.]

[Drama này còn gì hay ho hơn sao? Các người nên tua ngược lại xem phần trước, drama của Khương Thành Du không chỉ có thế này đâu.]

[Khổ thân Huỳnh Huỳnh của tôi, nếu là tôi, tôi cũng không thích Khương Thành Du. Lòng đố kỵ gì mà mạnh mẽ quá đáng, bao nhiêu năm rồi mà vẫn ghi hận.]

Sưu Tầm, 12/01/2025 12:57:10

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện