{{ msgSearch }}

Chương 56.

Sau Khi Ký ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô đều Khóc

Đang Cập Nhật 942 Chữ 12/01/2025 12:57:10

Khi mọi người đang mải mê gõ bàn phím, một tiếng nhiễu từ micro bất ngờ vang lên, cắt ngang sự chú tâm của họ.

“Tôi cũng nợ Huỳnh Huỳnh một lời xin lỗi.”

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về một màn hình khác, nơi xuất hiện hình ảnh của Bạch Ly trong phòng ghi hình.

[Anh chen vào làm gì? Gọi ba kẻ đầu sỏ kia ra đây trước đã!]

Hầu hết đều nghĩ rằng Bạch Ly chỉ định xin lỗi vì ngày trước chính anh đã chủ động tiếp cận Khương Lưu Huỳnh, từ đó dẫn đến sự trả thù của Khương Oản Oản.

Nhưng rồi góc quay lớn chuyển đổi, lộ ra hình ảnh một thiếu niên đứng ngoài hành lang – chẳng phải đó chính là Bạch Ly của mười năm trước hay sao?

“Chính tôi đã gọi chú Khương đến khi đó, chỉ vì một suy nghĩ non nớt…”

“Tôi cứ tưởng rằng dù sao Khương Lưu Huỳnh cũng là con gái ruột của chú Khương…”

Lời nói còn chưa dứt, Bạch Ly đã bị Khương Tư Niên xông tới tung một cú đ.ấ.m mạnh vào bên trái khuôn mặt.

Cú đ.ấ.m như sấm sét nổ tung, sức mạnh kinh hoàng khiến Bạch Ly choáng váng, ngã gục xuống đất, trước mắt chỉ còn một màn sao lấp lánh.

“Bạch Ly, cậu đáng c/h/ế/t!”

Tiếng gào giận dữ của Khương Tư Niên vang vọng khắp không gian, như muốn trút hết mọi căm phẫn dồn nén bao năm qua.

“Chẳng lẽ anh không đáng c/h/ế/t sao!?”

Bạch Ly cũng không chịu yếu thế mà phản công lại. Cả hai chẳng mấy chốc lao vào nhau, đánh đ.ấ.m túi bụi.

Khương Thành Du tự nhiên phải lao vào giúp anh trai mình, nhưng ở đây những người muốn đánh anh em Khương Thành Du và Khương Tư Niên cũng không ít. Chỉ trong nháy mắt, mọi hận thù trong quá khứ bùng nổ, cả phòng ghi hình chìm trong một mớ hỗn loạn.

Toàn quốc, hai trăm triệu người đã chứng kiến cuộc ẩu đả tập thể chưa từng có này qua sóng trực tiếp.

Tại sở cảnh sát Bắc Kinh, cửa văn phòng của cục trưởng bị gõ.

“Cục trưởng, việc này…” Một cảnh sát mới bị đồng nghiệp đẩy vào, trên tay cầm điện thoại, đưa cảnh quay từ buổi phát sóng đến trước bàn làm việc của người cục trưởng trung niên.

Khi người đàn ông trung niên ngẩng đầu lên, khuôn mặt quen thuộc của ông ta khiến viên cảnh sát mới sững sờ.

“Ngài… Ngài là… Cục… Cục trưởng!”

Viên cảnh sát mới không ngờ được rằng cục trưởng của mình chính là người đàn ông vừa xuất hiện trong phòng ghi hình. Nhưng giờ đây, ông đã ngồi trên vị trí cao nhất.

“Phái hai người đến đó, xuất phát sau ba mươi phút. Cậu ra ngoài trước đi, tôi còn việc khác phải làm.”

Ông nghiêm túc đuổi cậu cảnh sát trẻ ra ngoài, sau đó lặng lẽ mở lại chiếc điện thoại vừa tắt.

Nhìn hình ảnh trên màn hình – đứa trẻ tội nghiệp đang co ro trong một căn phòng nhỏ – ông khẽ lẩm bẩm:

“Họ nợ đứa trẻ ấy, bị đánh vài cái thì đã sao, cũng là lỗi của tôi…”

Người đàn ông xoa xoa đôi mắt, vài giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Nếu như ngày ấy ông không vì e ngại quyền thế nhà họ Khương mà nhắm mắt làm ngơ trước những gì đứa trẻ ấy phải chịu đựng…

Và sau đó…

Ông đã nghe theo những lời nói dối của đám người kia, nhốt một đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy vào trại tạm giam...

Thậm chí, sau khi sự việc ấy xảy ra, ông suýt chút nữa còn đưa cô bé vào tù.

Nếu không phải ông Bạch kịp thời xuất hiện và đưa cô bé đi, hậu quả của việc một đứa trẻ ngoan ngoãn như thế phải vào tù thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Dù ông biết Khương Lưu Huỳnh không nên đẩy Khương Oản Oản, nhưng nghĩ lại, những việc Khương Oản Oản từng làm, theo chính sách luật hình sự mới dành cho trẻ vị thành niên, có việc nào không đủ để cô ta phải ngồi tù vài năm?

Biết đâu khi đó, hành động của Lưu Huỳnh chỉ đơn giản là tự vệ chính đáng!

Lúc nào không hay, trái tim của người cảnh sát già đã hoàn toàn nghiêng về phía Khương Lưu Huỳnh.

Rốt cuộc, một đứa trẻ từ đầu đến cuối chưa từng làm hại ai, thậm chí còn cứu giúp không ít người, làm sao có thể là người phụ nữ độc ác, nhẫn tâm như những kẻ kia miêu tả?

[A a a! Bạch Ly, tôi đã bảo anh không phải thứ tốt đẹp gì! Mọi người lên đi, đánh đánh đá đá, xem cú đá xoay bố vòng siêu cấp điện tử của tôi đây!]

[Khốn kiếp! Bạch Ly, anh lừa gạt tình cảm của tôi! Hóa ra anh cũng là một tên ti tiện, đê hèn!]

[Ít nhất Bạch Ly vẫn thành thật! Dám đứng trước mặt bao nhiêu người thừa nhận lỗi lầm! Hơn nữa, Khương Lưu Huỳnh đúng là đã nói câu đó, Khương Chấn Thiên đâu có oan uổng gì cô ấy.]

[Thành thật cái đầu bạn đấy! Tôi hỏi bạn, ở đây có ai đến để nói thật không? Anh ta đã dám công khai ký ức của A Huỳnh, chứng tỏ anh ta đã chuẩn bị sẵn từ lâu rồi.]

[Chứng minh rằng tiến sĩ Bạch của chúng tôi có tấm lòng cao cả! Dám đối mặt với sai lầm của mình!]

[Trời ơi, trời ơi, trời ơi… Lũ giang cư mận này hết thuốc chữa rồi.]

Sưu Tầm, 12/01/2025 12:57:10

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện