{{ msgSearch }}

Chương 48

Sau Khi Ký ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô đều Khóc

Đang Cập Nhật 1053 Chữ 12/01/2025 12:57:10

Màn hình tiếp tục phát cảnh Khương Lưu Huỳnh nói:

“Chắc cũng tại lúc đó cháu chỉ lo nói mà quên mất đưa chứng cứ, may mà sau này nhớ ra và gửi cho các chú.”

“À, mà những em trai, em gái bị bán đi, các chú tìm thấy hết chưa?”

Viên cảnh sát trung niên nghe vậy lại tỏ ra rất bối rối:

“Chứng cứ gì? Chúng tôi chỉ dựa vào mô tả của cháu, rồi kết hợp với đoạn băng giám sát tại một nhà ga mới xác định được hai kẻ đó là bọn b/u/ô/n n/g/ư/ờ/i thôi.”

Nghe vậy, Khương Lưu Huỳnh nhíu chặt mày. Dáng vẻ nghiêm nghị của cô khiến người ta khó mà tin rằng cô chỉ mới 15 tuổi.

“Không… không thể nào. Sau đó, tôi có mang đến một quyển sổ bìa màu xanh mà, chú còn nhớ không?”

Viên cảnh sát vỗ trán như chợt nhớ ra:

“À à à, quyển sổ đó chú nhớ chứ, nhưng lúc mở ra thì bên trong trống trơn. Chú còn tưởng cháu giận dỗi nên cố tình chơi khăm chú nữa cơ.”

Khương Lưu Huỳnh ngây người, hét lên không thể tin nổi:

“Sao cháu lại đùa với cảnh sát chuyện như vậy được? Trong quyển sổ đó… cháu, cháu đã chép lại toàn bộ thông tin về những người mua các em bé bị bắt cóc mà! Cháu nói với chú rồi mà!”

Gương mặt viên cảnh sát rõ ràng viết đầy sự nghi ngờ:

“Được rồi được rồi, đừng làm loạn nữa, cô bé. Sao cháu có thể biết được mấy chuyện đó chứ…”

Nhưng khi nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của cô, ông không nỡ nói tiếp.

Mặc dù cô bé này không xinh lắm, nhưng đôi mắt ấy lại rất đặc biệt, khiến người ta không kìm được mà muốn tin tưởng.

“Thôi được, cứ coi như cháu nói thật đi. Quyển sổ đó vẫn để ở văn phòng chú, để chú dẫn cháu qua xem. Nhưng chú nói trước, trong đó thực sự không có gì đâu.”

[Tôi không nói chứ đoạn này hơi gượng ép nhỉ? Khương Lưu Huỳnh làm quá rồi đó?]

[Đúng vậy… Cô ấy không thể bớt phô trương được sao? Tôi vừa bênh cô ấy xong, giờ lại chơi trò này? Chép tay? Thông tin người mua? Cô ấy nghĩ mình là ai?]

[Tôi đã nói rồi, trên đời làm gì có ai hoàn hảo như thế chứ? Khương Lưu Huỳnh làm bao nhiêu chuyện xấu, chẳng lẽ tất cả đều là bị oan? Nhân chi sơ, tính bản ác!]

[Cô ấy không g.i.ế.c người, không phóng hỏa, cũng chẳng giống như đám nhà các người vu oan, bắt nạt người khác, chỉ là thỉnh thoảng khoe khoang một chút thôi mà. Vậy không được phép có khuyết điểm sao?]

[Tôi thấy bạn bị cô ta mê hoặc rồi thì có. Đây là cục cảnh sát, là nơi cô ta có thể bịa chuyện sao?]

[Giả sử… chỉ giả sử thôi nhé, cô ấy có trí nhớ siêu phàm, từng thấy được thông tin ở chỗ bọn b/u/ô/n n/g/ư/ờ/i, rồi chép lại…]

[Trí nhớ siêu phàm? Bạn đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi đấy! Nếu thật sự có chuyện đó, tôi livestream trồng cây chuối ăn bàn.]

[Ha, đúng là ngây thơ. Tôi ghi lại ID của bạn rồi nhé.]

Bình luận trong khung phát sóng tiếp tục ồn ào tranh cãi, còn quyển sổ bìa xanh kia cũng được lôi ra từ một góc khuất và đặt trước mặt Khương Lưu Huỳnh.

“Không… Đây tuyệt đối không phải quyển cháu đã đưa cho các chú!” Cô nói chắc chắn trước cả khi mở nó ra.

“Quyển cháu đưa có màu xanh ngọc, không phải màu xanh đậm thế này. Nó nhạt hơn nhiều!”

Không ngoài dự đoán, bình luận lại tràn ngập những lời chế nhạo.

Cho đến khi Khương Lưu Huỳnh nói:

“Chú có thể kiểm tra lại camera ở đây không? Ngày 29 tháng 8 năm ngoái, lúc 3 giờ chiều.”

Lời này khiến mọi người im lặng hơn một chút. Số người từ chế giễu cô chuyển sang trung lập bắt đầu tăng lên. Nhưng liệu chỉ vì một chi tiết nhỏ như màu sắc của quyển sổ mà lại phải tra camera từ một năm trước sao? Hơn nữa, ai biết quyển sổ này đã bị thay đổi gì trong suốt một năm qua, hay liệu đây chỉ là một quyển trùng hợp xuất hiện ở đây mà thôi?

Quả nhiên, viên cảnh sát lộ vẻ khó xử.

“Cô bé, cháu có biết nếu chẳng tìm ra điều gì thì hành động này của cháu sẽ bị coi là gì không?”

Khương Lưu Huỳnh lập tức đáp:

“Lãng phí nguồn lực cảnh sát, sẽ bị giam từ 5 đến 10 ngày.”

Ngay lúc đó, điện thoại trong túi cô reo lên. Nhìn kỹ sẽ thấy đây chính là chiếc điện thoại trước đó của Khương Oản Oản, nhưng màn hình đã xuất hiện vài vết nứt.

Khi thấy tên người gọi là Khương Oản Oản, ánh mắt Khương Lưu Huỳnh lóe lên. Cô ngay lập tức xin lỗi viên cảnh sát:

“Xin lỗi chú, cháu nghe điện thoại chút.”

Vừa bấm nút nhận, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng hét giận dữ của Khương Oản Oản:

“Khương Lưu Huỳnh, cô đang ở đâu? Hôm nay có bài kiểm tra, cô quên rồi hả? Mau quay lại giúp tôi làm bài đạt điểm tuyệt đối đi!”

Dường như đã đoán trước được điều này, Khương Lưu Huỳnh đưa điện thoại ra xa, tránh khỏi tiếng hét chói tai như muốn nổ tung. Sau đó, cô bình tĩnh đáp:

“Không được, trừ khi cô trả lời tôi trước. Một năm trước, ngày 29 tháng 8, cô có đến cục cảnh sát không?”

Phản ứng của Khương Oản Oản rất nhanh:

“Cục… cục cảnh sát? Chuyện một năm trước làm sao tôi nhớ được? Cô đừng có mà hù dọa tôi. Nếu cô không mau quay về, tôi sẽ không nói cho cô biết mẹ cô chôn ở đâu đâu, còn nữa, số trang sức mẹ cô để lại, giờ đều nằm trong tay tôi!”

Điều bất ngờ là lần này, Khương Lưu Huỳnh hoàn toàn phớt lờ những lời đe dọa đó, tiếp tục hỏi:

“Khương Oản Oản, cô đã nhìn thấy đúng không? Là cô. Sau khi tôi rời cục cảnh sát, cô đã đến đó và đổi quyển sổ của tôi, đúng không?”

Sưu Tầm, 12/01/2025 12:57:10

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện