Chương 4: Phong Cách Ấn Tượng.
Khi xe đến câu lạc bộ, sự sửng sốt của Khánh càng nhiều hơn.
Câu lạc bộ được xây dựng tương đối hoành tráng, với hai khối nhà hình trụ tròn màu sắc vàng óng làm chủ đạo ở mặt trước, một khối lớn hình vuông ở phía sau cũng uy nga không kém.
Nhưng đó chỉ là phần nhìn thấy được, một câu lạc bộ bóng đá chuyên nghiệp tại Anh cần nhiều hơn thế và LLQ cũng vậy.
Ngoài ba khối nhà là trung tâm làm việc chính thì trụ sở còn hàng chục khối công trình nhỏ khác đảm nhận vai trò ăn, tập, làm việc của cầu thủ, nhân viên, 1 sân vận động chính với sức chứa 40.000 chỗ ngồi, 3 mặt sân khác phụ trợ cho việc luyện tập của các đội trẻ…
Nói chung, câu lạc bộ như một khu dân cư lớn, đầy đủ mọi mặt tiện ích.
Ngay khi Khánh vừa bước xuống xe đã có trợ lí đến đón, đưa cậu di chuyển. Bên cạnh cậu là loạt trợ lí phục vụ nằm trong ban huấn luyện.
Một huấn luyện viên không thể đảm đương tất cả công việc, vì thế sẽ luôn có một ban huấn luyện riêng, và nhân sự của ban đó chắc chắn do Khánh tự ý quyết định. Tất nhiên những người bây giờ vẫn là mặc định của trò chơi.
Trong số hơn mười người trong ban huấn luyện, có Paul Gallagher là trợ lí số 1, cũng là người đã thông báo về David Beckham cho Khánh trong ngày hôm qua, ngoài ra là Alex Morris, Darren Behcet, Dean Whitehead…
Khánh bước vào cùng với ban huấn luyện sau lưng giống như sếp tổng. Cậu đi đến phòng họp báo, ngay khi vào cửa, các phóng viên đã bắt đầu chớp nháy máy ảnh liên tục.
Nói không hồi hộp là không thể nào, đây là lần đầu mà Khánh đứng ở vị trí quan trọng nhất tại một buổi họp quan trọng.
Chủ tịch câu lạc bộ Scott Duxbury đích thân có mặt, mừng rỡ bắt tay Khánh, cả hai vừa đặt đích xuống thì phóng viên đã tranh nhau hỏi.
“Kính thưa ngài, ở mùa giải trước câu lạc bộ LLQ đã giành được thứ hạng thứ 13, ngài có cho rằng bản thân có thể làm tốt hơn huấn luyện viên tiền nhiệm là ông Vazader.”
Khánh mặt hơi nghiêm, trong khó gần nhưng thật ra là đang giả vờ để suy nghĩ, cậu đáp nhanh: “Thành tích cho câu lạc bộ là lý do mà tôi có mặt ở đây ngày hôm nay. Những gì mà Vazader đóng góp cho câu lạc bộ là đáng ngưỡng mộ, nhưng tôi muốn làm tốt hơn thế rất nhiều.”
Trả lời xong, Khánh vẫn giữ nét mặt nghiêm, nhưng trong lòng đang thầm hô tuyệt hảo. Câu trả lời quá là hoàn chỉnh!
“Là một người châu Á, ngài nghĩ rằng bản thân có thể quản lý tốt phòng thay đồ. Phong cách Á Âu rất khác biệt và chưa có huấn luyện viên châu Á nào đã thực sự thành công.”
Khánh nghiêm mặt, một câu hỏi tương đối n·hạy c·ảm khi liên quan đến sắc tộc.
Sau vài giây, cậu đáp: “Tôi không nghĩ rằng Á hay Âu có vấn đề gì. Thứ mà tôi muốn gửi cho câu lạc bộ là trí óc, không phải tính cách hay xa hơn là màu da.”
Phóng viên vừa đặt câu hỏi ngạc nhiên trước câu trả lời của Khánh, không thể ngờ một huấn luyện viên trẻ vừa 40 tuổi chưa có thành tựu gì lại có thể trả lời khôn khéo như vậy.
Sau nhiều câu hỏi nữa từ phóng viên, Khánh bất ngờ lên tiếng: “Tôi sẽ đưa một cầu thủ cực kỳ tài năng đến câu lạc bộ.”
Ngay cả Chủ tịch của câu lạc bộ cũng rất bất ngờ về câu hỏi này.
Tất nhiên, Khánh vội vàng kết thúc buổi họp báo mà không để lại câu trả lời cụ thể. Nhờ những câu trả lời sắc bén cùng câu nói cuối cùng làm cho buổi họp báo thu hút được sự chú ý của truyền thông và người hâm mộ.
Khánh không phải làm màu, cái mà cậu hướng đến chính là danh tiếng, cậu muốn nâng tầm cả bản thân và đội bóng này. Và để làm điều đó thì chỉ đá bóng và thành tích là chưa đủ.
Tại sao lại có những người mãi trung thành với một câu lạc bộ. Một trong những lý do chính là phong cách và danh tiếng của đội bóng đó.
Ngay sau buổi họp báo, Khánh cùng với hai trợ lý huấn luyện viên được đưa đến hội trường, nơi sẽ diễn ra cuộc họp cùng với Ban Lãnh đạo, những chủ nhân thực sự của LLQ hiện tại.
Bước vào hội trường, Khánh không thể nhận ra được hầu hết các gương mặt có bên trong đây, nhưng ánh nhìn của họ làm cho cậu cảm thấy không thích.
Nghi hoặc, không vui, chính là những gì bọn họ muốn nói.
Xem ra, chinh phục Ban Lãnh đạo cũng là một phần quan trọng trong cuộc chơi lần này!
Chủ tịch Scott Duxbury đứng dậy, khai mạc cuộc họp: “Chúng ta có mặt ở đây là để chào mừng tân huấn luyện viên cũng như đưa ra phương hướng cho tương lai câu lạc bộ. Cuộc họp chỉ bao gồm một nội dung là thống nhất mục tiêu chung của chúng ta.”
Tất cả mọi người đồng loạt vỗ tay.
Chủ tịch Scott Duxbury nói xong, nhìn về Khánh: “Nhưng mà trước khi bắt đầu, tôi muốn cậu giải thích về cầu thủ siêu sao về câu lạc bộ chúng ta mà cậu đã nói đến trong họp báo.”
Khánh hơi trầm lại, sau đó đứng dậy nói: “Chủ tịch, cầu thủ mà tôi nhắc đến là David Beckham, cậu ấy sẽ gia nhập chúng ta theo dạng chuyển nhượng tự do.”
Nhưng không giống với những gì Khánh nghĩ rằng, người ta sẽ ngạc nhiên, hầu hết mọi người lại cười phá lên, trong đó có chút nhạo báng.
“Cậu ta nói rằng sẽ Beckham sẽ về đây, haha, thật nực cười, có biết đó là ai không, một cầu thủ được những câu lạc bộ mạnh săn đón sẽ gia nhập chúng ta sao? Nực cười.”
“Đúng là mơ hồ, tôi đã ngăn chặn Chủ tịch tìm kiếm một huấn luyện viên không tên không tuổi.”
Scott Duxbury nhíu mày, hỏi: “Cậu chắc chứ?”
“Tôi biết rất khó tin, nhưng những người cười tôi ở đây, có muốn đặt cược hay không?” Vừa nói, Khánh vừa đứng dậy, đập mạnh tay xuống bàn.
“Hả? Đặt cược là sao?” Phó Chủ tịch Peter Coates giận dữ với thái độ của Khánh.
Khánh nhìn về đối phương, giữ nguyên thái độ cứng rắn, rành mạch từng chữ: “Tôi biết mọi người vẫn còn nhiều nghi ngờ về tôi. Điều mà đặt cược rất đơn giản, chỉ cần tôi thắng tôi muốn tất cả tin tưởng vào các quyết định về sau của tôi, còn nếu tôi thua, tôi sẽ từ chức ngay lập tức.”
Trợ lý Paul Gallagher kéo tay, muốn cản Khánh lại.
Khánh thì tưởng đối phương muốn cổ vũ, hùng hổ thêm: “Thế nào, đặt cược chứ các vị?”
Paul Gallagher hoảng sợ, sao lại hùng hổ thế này! Gã mới nhận chức vài ngày thôi đấy…
Khí thế và cách làm của Khánh làm cả hội trường im lặng, cho đến khi Scott Duxbury cười phá lên: “Haha, phong cách này thật ấn tượng. Xem ra cuộc họp này phải kết thúc sớm rồi. Được! Tôi thay mặt Ban Lãnh đạo đồng ý cuộc chơi này, nếu thắng thì phương hướng, mọi cách làm của cậu đều sẽ được ủng hộ. Nhưng chỉ giới hạn trong một mùa giải thôi đấy nhá.”
“Vâng, tôi cam đoan sẽ thực hiện.”
“Thế bây giờ chúng ta sẽ bàn về vấn đề ngân sách.”
Cuộc họp kéo dài được 2 tiếng rồi kết thúc. Qua buổi họp, Khánh cũng nắm được quỹ mà câu lạc bộ giao cho cậu sẽ là khoảng 10 triệu Bảng, đây là quỹ được đùng dể chuyển nhượng.
Thông thường ở câu lạc bộ sẽ có 2 loại quỹ để duy trì, thứ nhất là quỹ lương, dùng để chi trả cho các cầu thủ, thứ hai là quỹ chuyển nhượng dùng để mua cầu thủ. Ngoài ra còn có các loại quỹ khác như quỹ thưởng, quỹ tuyển trạch phục vụ công việc tìm kiếm, thăm dò cầu thủ phù hợp, tiềm năng…
Về tài chính hiện nay chỉ có một quy định giới hạn quan trọng là Quy định về Luật công bằng tài chính của UEFA (FFP) là một bộ quy định được thiết lập nhằm ngăn chặn các câu lạc bộ bóng đá chuyên nghiệp chi tiêu nhiều hơn số tiền họ kiếm được để theo đuổi thành công.
Giữa các loại quỹ có thể luân chuyển cho nhau một cách dễ dàng miễn là họ tuân theo quy định về Luật Cân bằng tài chính trên.
Nhưng với mức dư 10 triệu Bảng hiện tại, Khánh có một nỗi lo rất lớn.
Mời mọi người đón xem chương tiếp theo!!
Trong thời gian chờ chương, có thể ghé qua tác phẩm đã hoàn thành “Tôi có kỹ năng của Cristiano Ronaldo” nha!