Thông tin truyện

[Dịch] phù sinh mộng hận phong trần

star count
Đánh giá: 0 / 10 từ 0 lượt
Lượt xem: 0
phù sinh mộng hận phong trần

Tác giả: Trần Ấn

Thể loại: Cổ Đại , Đam Mỹ ,

Trạng thái: Full

[Dịch] phù sinh mộng hận phong trần

star count
Đánh giá: 0 / 10 từ 0 lượt
Lượt xem: 0
Hoa nở là vô tình, hoa rơi là hữu ý. Khi một cánh hoa chạm xuống nền đất, cũng đồng nghĩa với việc không thể nào quay trở lại. Con người cũng vậy, một khi nhìn lại quá khứ, muốn vươn tay ra vớt lại chút kỉ niệm cũng chẳng được.  Phải chăng, yêu là dày vò nhau trong đau đớn? Hy vọng vào một kết cục tốt đẹp, liệu có thể sao? Khi mà hai người đã vô tình trở thành người của hai thế giới? Hối hận sao? Hối hận thì làm được gì? Đau lòng sao? Đau lòng thì liệu người có thể quay trở lại? 

Đôi khi, sống trong đau đớn dày vò chính là cách trả thù tàn độc nhất. Rõ ràng thể xác được tự do, nhưng trái tim lại bị ràng buộc. Bất đắc dĩ, nhưng lại cả những tổn thương đan xen. Mệt mỏi, có ai hiểu thấu? Ngóng trông, có ai nhớ về? Khoảnh khắc chia xa, vốn dĩ cứ ngỡ như là mọi chuyện đã kết thúc, nào có ai ngờ tới đây mới chỉ là bắt đầu. Khi nhận ra trái tim biết rung động, bỗng chốc giật mình bàng hoàng và cười đầy tự giễu. Người, không quay lại! Cho dù có bao nhiêu lần rơi lệ cũng vẫn vậy... Người tổn thương nhất, chính là người phải tiếp tục sống, tiếp tục cam chịu những nỗi đau đớn đang gặm nhấm từng ngày... 
Xem thêm
Thu gọn
Hoa nở là vô tình, hoa rơi là hữu ý. Khi một cánh hoa chạm xuống nền đất, cũng đồng nghĩa với việc không thể nào quay trở lại. Con người cũng vậy, một khi nhìn lại quá khứ, muốn vươn tay ra vớt lại chút kỉ niệm cũng chẳng được.  Phải chăng, yêu là dày vò nhau trong đau đớn? Hy vọng vào một kết cục tốt đẹp, liệu có thể sao? Khi mà hai người đã vô tình trở thành người của hai thế giới? Hối hận sao? Hối hận thì làm được gì? Đau lòng sao? Đau lòng thì liệu người có thể quay trở lại? 

Đôi khi, sống trong đau đớn dày vò chính là cách trả thù tàn độc nhất. Rõ ràng thể xác được tự do, nhưng trái tim lại bị ràng buộc. Bất đắc dĩ, nhưng lại cả những tổn thương đan xen. Mệt mỏi, có ai hiểu thấu? Ngóng trông, có ai nhớ về? Khoảnh khắc chia xa, vốn dĩ cứ ngỡ như là mọi chuyện đã kết thúc, nào có ai ngờ tới đây mới chỉ là bắt đầu. Khi nhận ra trái tim biết rung động, bỗng chốc giật mình bàng hoàng và cười đầy tự giễu. Người, không quay lại! Cho dù có bao nhiêu lần rơi lệ cũng vẫn vậy... Người tổn thương nhất, chính là người phải tiếp tục sống, tiếp tục cam chịu những nỗi đau đớn đang gặm nhấm từng ngày... 
Xem thêm
Thu gọn
Danh sách chương
Bình luận
Loading...
Loading...