Ngoại truyện (Góc nhìn của Vạn Dịch Ngang)
“Đừng! Đừng phá nhà của tôi!”
Ngày thứ bảy sau khi ngôi nhà bị phá hủy, tôi lại một lần nữa choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng, đau đớn tột cùng.
Trước n.g.ự.c tôi quặn thắt từng cơn, như thể trái tim bị bóp nghẹt.
Cảnh tượng đống đổ nát trong tâm trí tôi, mãi mãi không thể xua đi, dường như chính là biểu tượng cho tương lai tan vỡ giữa tôi và Tri Ý.
Tôi không muốn tin rằng giữa chúng tôi thật sự đã kết thúc.
Rõ ràng, Thẩm Tri Ý yêu tôi nhiều như thế kia mà.
Bên ngoài trời còn chưa sáng, tôi đứng ngây ra trước đống hoang tàn một lúc rồi quyết định rời khỏi nơi khiến tôi đau lòng này, đi tìm lại Thẩm Tri Ý.
Cô ấy muốn trừng phạt tôi thế nào, muốn dày vò tôi ra sao, tôi đều chấp nhận.
Chỉ duy nhất một điều là không thể chia xa.
Tại sân bay.
Tôi mở chiếc điện thoại đã tắt nguồn suốt thời gian qua, vô số cuộc gọi nhỡ lập tức tràn vào.
Lý Lâm, Tô Uyển Ninh, cha mẹ tôi và đủ loại bạn bè quen biết…
Nhưng lại không hề có cuộc gọi nào từ Thẩm Tri Ý.
Phải rồi, làm sao lại có được chứ.
Cô ấy thậm chí còn không thèm nhìn ngôi nhà mà tôi xây, làm sao có thể chủ động gọi cho tôi sau khi nó bị phá hủy.
Đúng lúc đó, điện thoại vang lên, là cuộc gọi từ Tô Uyển Ninh.
Tôi bắt máy, còn chưa kịp lên tiếng thì đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói đầy vui mừng và lo lắng:
“Dịch Ngang! Cuối cùng anh cũng chịu nghe điện thoại rồi! Anh có biết khoảng thời gian qua em đã lo lắng tìm anh đến nhường nào không?”
“Giờ anh đang ở đâu? Em sẽ đến tìm anh ngay.”
Trước đây, tôi từng rất thích nghe giọng nói của Tô Uyển Ninh.
Cảm giác mềm mại, ấm áp.
So với Thẩm Tri Ý – người vì tiết kiệm tiền mà thậm chí còn không chịu gọi điện, chỉ biết nhắn số “1” trên mạng xã hội – thì cô ấy đúng là một người phụ nữ dịu dàng hơn rất nhiều.
Nhưng lúc này, trong đầu tôi như có điện giật, mỗi giây cô ấy nói bên tai lại khiến tôi bực bội.
“Cô có chuyện gì không?”
Lời tôi thốt ra đầy lạnh lùng.
Tô Uyển Ninh ở đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó giọng nói càng thêm dịu dàng:
“Dịch Ngang, em biết anh vừa chia tay nên có chút không ổn, nhưng…”
“Tôi chưa chia tay!”
Lần đầu tiên, tôi lớn tiếng ngắt lời cô ta, hai hàng lông mày vô thức nhíu chặt:
“Tô Uyển Ninh, đừng tìm tôi nữa.”
“Tôi và Thẩm Tri Ý trở nên như thế này, gần như đều là do cô.”
“Nếu cô vẫn muốn tiếp tục làm bạn với tôi, thì hãy cùng tôi đi xin lỗi cô ấy. Bông Gòn là con mèo của cô ấy, chuyện này chúng ta đều đã sai.”
Im lặng.
Khoảng lặng kéo dài khiến tôi càng thêm bực bội.
Sau một lúc, Tô Uyển Ninh mới lên tiếng:
“Dịch Ngang, nếu điều đó có thể khiến anh vui, thì không thành vấn đề.”
Giữa tôi và Thẩm Tri Ý đã có quá nhiều chuyện, tôi muốn giải quyết từng việc một.
Nhưng điều tôi không ngờ tới là, khi tôi vất vả tìm được tin tức của cô ấy, cô ấy đã trở thành bạn gái của người khác.
Người đàn ông sánh bước bên cô ấy trông rất quen.
Chính là bác sĩ thú y mà tôi từng nhìn thấy dưới nhà cô ấy.
Anh ta quả nhiên có ý đồ với cô ấy!
Qua tấm kính lớn của nhà hàng, tôi nhìn thấy anh ta kéo ghế cho Thẩm Tri Ý, cả hai vừa nói chuyện vừa cười đùa gọi món.
Trong lúc chờ phục vụ mang thức ăn lên, người đàn ông đó còn cẩn thận tráng bát đũa cho cô ấy.
Nhưng chuyện đó trước đây rõ ràng là của tôi.
Cơn ghen tuông vô hạn tràn ngập lồng n.g.ự.c tôi, tôi đẩy cửa bước vào, lập tức giật lấy bộ bát đũa trong tay anh ta và ném mạnh xuống đất.
“Thẩm Tri Ý!”
Câu chất vấn còn chưa kịp thốt ra, liền nghẹn lại khi tôi bắt gặp ánh mắt chán ghét của cô ấy.
“Em... em không thể như vậy được.”
Tất cả sức lực trong tôi, dưới ánh mắt hờ hững của cô ấy, đều tan thành bong bóng.
Tôi gần như không thể kiểm soát bản thân mà quỳ nửa gối xuống trước mặt cô ấy:
“Anh chưa đồng ý chia tay, em không thể cứ thế mà ở bên người khác được.”
Tô Uyển Ninh đến trễ.
Cô ta khoanh tay đứng trong nhà hàng Tứ Xuyên, nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, đưa tay che mũi:
“Đồ ăn ở chỗ này thật sự ăn được sao?”
Cô ta liếc nhìn Thẩm Tri Ý, giọng điệu mỉa mai không chút nể nang:
“Thẩm tiểu thư, sau khi rời khỏi Dịch Ngang, tiêu chuẩn sống của cô xem ra tụt giảm quá nhiều đấy.”
Tôi dẫn cô ta đến đây là để xin lỗi, chứ không phải để gây chuyện.
“Tô Uyển Ninh!”
Tôi muốn cô ta im miệng.
Nhưng Thẩm Tri Ý cũng mở miệng:
“Tất nhiên là không thể so với đẳng cấp của cô Tô rồi.”
“Cô ăn trộm mèo của tôi, lại xem người đàn ông mà tôi không cần như báu vật. Hôm nay cô đến đây phô trương thanh thế, là đã thông qua bài kiểm tra của nhà họ Vạn, đủ tư cách làm con dâu của họ rồi sao?”
‘Người đàn ông mà tôi không cần?’
Thẩm Tri Ý không cần tôi nữa?
Lời này từ miệng cô ấy thốt ra khiến tôi cảm thấy trời đất quay cuồng.
Nhưng Tô Uyển Ninh rất nhanh đã làm cơn choáng váng đó trong tôi thêm dữ dội.
Đôi môi đỏ thắm của cô ta khẽ mở, nói không ngừng:
“Nhà họ Tô và nhà họ Vạn vốn hiểu rõ nhau. Tôi ở bên cạnh Dịch Ngang, điều tôi để tâm từ trước đến nay chưa bao giờ là anh ấy có thể cho tôi bao nhiêu tiền, mà là tình yêu.”
“Tình yêu?”
Thẩm Tri Ý cười khẩy, bất ngờ túm lấy tóc tôi, đẩy tôi ra xa khỏi cô ấy:
“Cô nhìn xem, anh ta có yêu cô không?”
Cô ấy bàn về tôi, như thể đang bàn về một đống rác.
Chắc chắn là do cô ấy đang ghen.