“Vừa nãy ba của Kiệt Kiệt đến thăm cậu bé. Kiệt Kiệt rất muốn gặp, nên chúng tôi đã để họ gặp nhau. Nhưng sau đó, cả hai đều biến mất! Chúng tôi không ngờ người đàn ông đó lại...” Họ cũng không ngờ đến chuyện lại có người làm ba ruột làm ra hành động đem con trai ruột bắt cóc a !
“Bọn họ hiện tại đang ở địa chỉ ……”
Kỷ Dao Quang cắt ngang, lạnh lùng nói một địa chỉ cụ thể.
Hà Thiến sửng sốt, đôi mắt mở to nhìn Kỷ Dao Quang:
“Sao cô biết?”
Kỷ Dao Quang liếc nhìn đồng hồ, mở miệng nhắc nhở : “Cô còn 30 phút để tới đó, nếu không kịp, hắn sẽ đem con về quê, rồi không ngừng làm tiền cô.”
Hà Thiến vừa nghe xong, không cần biết thật giả, vội vàng khoác áo khoác lên và lao ra ngoài.
Một đám bình luận dậy sóng. Phòng livestream trở nên náo loạn.
[Nam nhân này thèm tiền thèm đến điên rồi đi !]
[Chưa rõ chân tướng, cũng không thể nói đúng sai như thế nào , có điều sao tôi cứ có cảm giác mọi chuyện thực sự rất giống một kịch bản phim truyền hình thế nhỉ ?]
[ô ô ô, chỉ có tôi còn ở thương tâm Thiến Thiến lão bà cư nhiên có hài tử sao? ]
[Chậc , không phải trước đây còn giả vờ ngây thơ trong sáng, nhân thiết thanh thuần là băng rồi đi !]
[chỉ có tôi cảm thấy Kỷ đại sư tính thực chuẩn sao? ]
Cô bước lên xe, cài dây an toàn và hướng thẳng đến địa chỉ mà Kỷ Dao Quang cung cấp. Tay định bấm nút tắt livestream, nhưng một ý nghĩ thoáng qua khiến cô ngừng lại. Tắt đi lúc này chẳng khác nào cô có tật giật mình .
Đều là lúc nào rồi , giờ che giấu còn ý nghĩa gì sao ?
Livestream có thể kiếm tiền , là rất quan trọng, nhưng lại quan trọng cũng không thể quan trọng bằng con trai cô.
Sau cùng, cô quyết định để livestream tiếp tục .
Hai mươi phút sau, Hà Thiến phanh gấp trước cổng một nhà ga nhỏ . Chưa kịp tắt máy, cô đã nghe tiếng hét vang lên từ phía xa:
“Bỏ tôi ra! Tôi không muốn ông! Tôi muốn mẹ! Mẹ ơi!”
Hà Thiến lao ra khỏi xe, mắt mở to khi nhìn thấy Kiệt Kiệt – con trai cô – đang bị một người đàn ông thô bạo kéo đi. Đó là Lâm Uy, người chồng đầu tiên và cũng là cơn ác mộng lớn nhất trong cuộc đời cô.
Xung quanh, vài người tò mò đứng nhìn, có người ngờ vực lên tiếng:
“Anh kia, anh có quan hệ gì với đứa trẻ? Không phải là kẻ buôn người đấy chứ?”
Lâm Uy lập tức quay lại, trừng mắt:
“Tôi là ba nó! Đừng có nói bậy!”
Hắn cúi xuống, bóp mạnh gương mặt nhỏ bé của Kiệt Kiệt, gằn giọng:
“Kiệt Kiệt, nói cho mọi người biết, có phải ba là ba của con không? Mẹ con không cần con nữa, con vẫn không tin sao?”
《 Các bạn yêu quý , xin phép làm phiền mọi người 1 chút ạ , nếu các bạn cảm thấy truyện hay xin phép cho chủ sốp xin 1 vote cho chương trình ATVNCG trong giải đề cử của wechoice.vn ạ . Cảm ơn các bạn rất nhiều . Yêu mọi người !》