“Alo, xin chào. Có phải Kỷ Dao Quang nữ sĩ không ạ? Sư phụ của cô, bà Quý Vân Chân, đã qua đời vào lúc 13 giờ 20 phút chiều hôm qua."
"Trước khi mất, bà ấy để lại di chúc, chỉ định cô là người thừa kế chính thức , kế thừa Vân Chân đạo quán .”
“Ngoài ra , bà Quý Vân Chân khi còn sống đã xây dựng 250 tòa đạo quán, mắc nợ 1 tỷ, sau khi bà ấy qua đời , khoản nợ này cũng được chỉ định do cô kế thừa .”
“Uy uy uy, Kỷ Dao Quang nữ sĩ, cô đang nghe sao?”
Kỷ Dao Quang cắt đứt điện thoại, trong tay cầm theo rương hành lý, nhìn về phía đạo quán trước mặt.
Trên tấm biển , viết bốn chữ lớn "Vân Chân đạo quan" rồng bay phượng múa .
Hôm nay là ngày đầu tiên Kỷ Dao Quang tốt nghiệp đại học, cũng là ngày đầu tiên cô ' kế thừa ' Vân Chân đạo quán và khoản nợ 1 tỷ.
Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt.
1 tỷ a!
Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu!
Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người.
Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.
Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời .
Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống .
“Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .”
Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ .
Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân.
Đinh linh đinh linh.
Tiếng chuông di động vang lên, là cuộc gọi từ một số lạ , Kỷ Dao Quang ấn phím nhận cuộc gọi , nghe máy.
"Uy , Kỷ Dao Quang đúng không? Quý Vân Chân là sư phụ của cô đi ? Tiền bà ấy nợ cô định bao lâu nữa thì trả ?"
“Xin chào, có phải cô Kỷ Diêu Quang không? Tôi là nhân viên thu hồi nợ. Khi nào cô định thanh toán khoản nợ của bà Quý Vân Chân?”
"Rất nhanh, rất nhanh thôi, tôi biết là rất gấp , nhưng đừng vội! Tôi cần chút thời gian để thu xếp , rất nhanh liền có thể trả nợ ."
Cắt đứt cuộc gọi, di động của Kỷ Dao Quang lại vang lên, vẫn như cũ là người gọi điện đến đòi nợ .
《 Các bạn yêu quý , xin phép làm phiền mọi người 1 chút ạ , nếu các bạn cảm thấy truyện hay xin phép cho chủ sốp xin 1 vote cho chương trình ATVNCG trong giải đề cử của wechoice.vn ạ . Cảm ơn các bạn rất nhiều . Yêu mọi người !》