Mắt Giang Diệu sáng lên.
Ở nơi tôi không nhìn thấy, tay cô ta đã vươn tới đùi người đàn ông.
Để bày tỏ thái độ của mình.
Tôi phẫn nộ đứng dậy, “Trì Yến Trần, anh chắc chắn muốn để cô ta ngồi ở đây sao?”
Người đàn ông nhấp một ngụm rượu, nhìn về phía Giang Diệu, ánh mắt tràn đầy hứng thú.
“Đều là bạn bè cả, có gì mà không được chứ.”
Tôi gật đầu, giọng điệu bình tĩnh: “Được, vậy hai người cứ từ từ dùng bữa.”
Nói xong, không thèm ngoảnh đầu lại mà rời đi.
Phía sau lưng, tiếng nũng nịu ngọt ngấy của Giang Diệu rót vào tai tôi, khiến tôi cảm thấy ghê tởm.
Không lâu sau đó, tôi đã lướt thấy bài đăng khoe khoang Giang Diệu ra vào các hộp đêm cao cấp.
Cô ta ăn mặc lộng lẫy, tạo dáng chụp ảnh, cuộc sống xa hoa trụy lạc, vui vẻ sung sướng vô cùng.
Cho đến một tối nọ, cô ta gửi cho tài khoản chính của tôi một tấm ảnh.
Trong ảnh, cô ta đang nép vào lòng Trì Yến Trần, cười tươi rói.
Gửi xong còn thêm một câu: “Tiểu Âm, cậu đừng trách A Trần nhé, hai người chia tay đều là lỗi của tớ, là do tớ quá quyến rũ thôi.”
Vẻ đắc ý trong giọng điệu của cô ta, giấu thế nào cũng không giấu được.
Để chọc tức tôi, cô ta thậm chí còn gửi cả video phối giống của Đậu Đậu cho tôi.
Một cục bông nhỏ xíu như vậy, bị vô số mèo đực cắn xé, đè dưới thân, đến khi không kêu nổi thành tiếng.
“Ấy da, cũng nhờ con mèo của cậu, mà tớ kiếm được một khoản lớn đó.”
“Bây giờ cũng nhờ cậu, mà tớ quen biết được A Trì, cậu đúng là quý nhân của tớ đó nha.”
Tôi, người vừa mới ổn định lại, suýt chút nữa lại rơi vào điên cuồng.
Cũng may, Đậu Đậu nhận ra sự khác thường của tôi.
Nó tựa đầu vào tay tôi, đầu lưỡi nhẹ nhàng l.i.ế.m láp, gai lưỡi mang theo chút ngứa ngáy khe khẽ khiến tôi dần bình tĩnh lại.
Tôi vuốt ve đầu nó, như an ủi.
“Đợi thêm chút nữa thôi… đợi thêm chút nữa thôi nhé.”
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, nhanh chóng đến đêm Nguyên Tiêu. Tôi ôm Đậu Đậu ra ngoài đi dạo.
Nó trốn trong иgực tôi, không ồn ào không quấy phá, chỉ mở to đôi mắt tròn xoe nhìn ngó xung quanh.
Lúc đi ngang qua một quán ăn, tôi thấy Trì Yến Trần và Giang Diệu.
Ngoài hai người họ ra, bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên béo ú.
Tôi thuận thế ngồi xuống ghế bên ngoài quán.
Còn Đậu Đậu thấy Giang Diệu, có chút sốt ruột vươn móng vuốt ra, dường như nhớ lại những chuyện xấu xa cô ta từng làm với nó.
Tôi hết lần này đến lần khác vuốt ve đầu Đậu Đậu, nó mới chịu yên tĩnh lại.
Trì Yến Trần đang giới thiệu người đàn ông kia với Giang Diệu: “Đây là Trần tổng làm bất động sản, thu nhập mỗi tháng chắc khoảng mấy chục triệu đó, hai người làm quen với nhau đi?”
Vốn dĩ Giang Diệu không có thiện cảm với người đàn ông này.
Nhưng khi nghe đến thu nhập, lập tức đổi sang nụ cười rạng rỡ, chủ động nâng ly tỏ thái độ.
“Ra là Trần tổng ạ, thật là ngưỡng mộ đại danh đã lâu, nào nào nào, tôi kính ngài một ly.”
Còn Trì Yến Trần thì ngả người ra sau ghế, từ sâu trong cổ họng tràn ra một tiếng cười khẽ.
Ánh mắt vừa vặn đối diện với tôi bên ngoài cửa kính.
Bọn họ ăn xong, Trì Yến Trần kiếm cớ rời đi trước.
Còn người đàn ông trung niên ôm lấy Giang Diệu đã hơi ngà ngà say, bước vào khách sạn gần nhất.
Tôi theo sát phía sau hai người, từng bước từng bước.
Quen biết Giang Diệu lâu như vậy, tôi biết tửu lượng của cô ta vốn dĩ không tệ, vài ly rượu vang đỏ không thể nào khiến cô ta say đến mức này được.
Thế là ở khúc quanh tiếp theo, tôi thoáng thấy nụ cười nơi khóe miệng cô ta.
Cô ta vậy mà lại lén lút ngoại tình với người đàn ông khác sau lưng Trì Yến Trần.
9
Trong một khoảng thời gian rất dài sau đó, tôi luôn có thể thấy cô ta và những người đàn ông khác ra vào khách sạn.
Có người cao, có người thấp, có người béo, có người gầy.
Tôi đếm kỹ càng, đại khái cũng phải đến ba mươi người rồi.
Có lẽ là vì Giang Diệu đã có con đường kiếm tiền nhanh hơn, tốt hơn, nên không còn thân thiết với mẹ tôi như trước nữa.
Dù sao thì cô ta cũng đã quen biết nhiều người có tiền như vậy rồi, bớt đi một con gà mái đẻ trứng vàng như mẹ tôi cũng chẳng sao.
Thậm chí còn bắt đầu cảnh cáo mẹ tôi mau chóng trả lại năm mươi vạn kia cho cô ta, nếu không sẽ báo cảnh sát.