{{ msgSearch }}

Tủ truyện

CHƯƠNG 8

Phó Văn Anh

Đang Cập Nhật 973 Chữ 21/02/2025 18:25:44

15

Thánh chỉ tứ hôn của Lý Nguyên Chân tới rất nhanh.

Hơn nữa, đúng như hắn đã hứa, ta sẽ là Vương phi duy nhất của hắn, An Vương thế tử cũng chỉ có thể do ta sinh ra.

Trên thánh chỉ thậm chí còn có thêm một điều, Lý Nguyên Chân cả đời này tuyệt đối không nạp thiếp.

Tất cả mọi người đều nói Lý Nguyên Chân đối với ta tình sâu nghĩa nặng.

Hoàng hậu nương nương vốn không thích ta cũng không phản đối như dự đoán.

Bà ấy ban thưởng một đôi ngọc bội uyên ương, mong vợ chồng hòa hợp.

Cung ma ma đi cùng vẻ mặt nghiêm nghị: "Nương nương không phải là thừa nhận ngươi, bà ấy chỉ là không muốn mẹ con bất hòa. Quận chúa, sau này ngươi làm An Vương Phi, nhất định phải cẩn ngôn thận hành, thu liễm tính tình, mọi việc lấy Vương gia làm trọng."

Bởi vì trước khi thành thân, tân lang, tân nương không thể gặp mặt, ta đã lâu không gặp Lý Nguyên Chân.

Ngược lại, Thẩm Khinh Chu mấy lần say khướt trước cửa Tướng quân phủ, đỏ mắt muốn gặp ta.

Hắn luôn nói An Vương không phải lương phối, bảo ta đến trước mặt Bệ hạ từ hôn.

Ta cười như không cười: "An Vương vì sao không phải lương phối?"

Ánh mắt Thẩm Khinh Chu lảng tránh, nhưng lại không mở miệng.

Ta tự giễu cười: "Thẩm Khinh Chu, nếu ngươi muốn ta hồi tâm chuyển ý, cũng không phải không có cách."

Ánh sáng trong mắt hắn chợt lóe lên, nhưng khi nghe thấy câu nói tiếp theo của ta, lại lập tức mất đi tất cả ánh sáng.

"Chỉ cần ngươi đến trước mặt Bệ hạ trần tình, muốn cùng ta nối lại duyên xưa, ta sẽ đi tìm Bệ hạ từ hôn."

Thẩm Khinh Chu rời đi rất chật vật.

Trạng nguyên lang thanh phong minh nguyệt ngày xưa, dường như đột nhiên mất đi xương sống, bước chân loạng choạng, như con quỷ mất hồn.

Ba tháng trôi qua rất nhanh.

Cuối xuân, ta mang theo đồ cưới dài mười dặm, thanh thế to lớn gả vào An Vương phủ.

Thẩm Khinh Chu sắc mặt tiều tụy, mặc một thân hỷ phục.

Hắn đuổi theo kiệu hoa cả một đoạn đường, cuối cùng bị Tạ An An đỏ mắt kéo về trước An Vương phủ.

Chúng ta từ nay về sau như người xa lạ, không còn liên quan.

Nhưng ta đợi ở trong tân phòng rất lâu, cũng không đợi được Lý Nguyên Chân.

Nguyên Tiêu hốt hoảng chạy vào: "Tiểu thư, xảy ra chuyện rồi. Người gác cổng vừa đưa tới một phong thư, Vương gia sau khi xem xong sắc mặt đại biến, hắn ném lại toàn bộ khách khứa, cưỡi ngựa rời đi."

16

Sáng sớm hôm sau, ta liền bị Hoàng hậu nương nương triệu vào Tiêu Phòng Điện.

Trong mắt bà ấy chứa nước mắt, trên mặt còn vương nét giận dữ.

Sau khi gặp ta, bà ấy nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm: "Anh Anh, Nguyên Chân gần đây làm việc có sai sót, nên mới bỏ rơi con trong đêm tân hôn, con đừng suy nghĩ nhiều."

"Mẫu hậu yên tâm, Vương gia chính sự bận rộn, làm thê tử, tự nhiên sẽ thông cảm. Chỉ là Vương gia đi vội, không mang theo tùy tùng và lộ phí, nhi tức sợ hắn sẽ gặp nguy hiểm."

Một câu nói ứng nghiệm.

Nửa tháng sau, kinh thành nhận được tin báo khẩn, Lý Nguyên Chân rơi vào tay đám thổ phỉ.

Hoàng hậu nương nương lo lắng đến ngất đi.

Bệ hạ phái quan binh đi tiêu diệt thổ phỉ, muốn cứu Lý Nguyên Chân, nhưng lại bị đám thổ phỉ đùa giỡn xoay vòng.

Lần cuối cùng tấn công quy mô lớn, bọn họ chỉ cứu được một thiếu niên nho nhã, thanh tú.

Thiếu niên tự xưng là tâm phúc của Lý Nguyên Chân, chuyện đầu tiên sau khi về kinh là muốn cầu kiến Hoàng hậu nương nương.

Lúc ấy, ta đang ở trong Tiêu Phòng Điện hầu bệnh.

Từ khi Lý Nguyên Chân gặp nạn chưa về, Hoàng hậu nương nương lo lắng thành bệnh, thân thể vẫn luôn không tốt, chỉ ngồi một lát đã mệt mỏi không chịu nổi.

Nhưng bà ấy vừa nhìn thấy thiếu niên, ánh mắt như muốn phun ra lửa, dường như dùng hết sức lực toàn thân, hung hăng tát hắn một cái.

Mặt thiếu niên nghiêng sang một bên, lộ ra dấu năm ngón tay đỏ rõ.

Hắn chỉ vội vàng phục xuống đất, không ngừng dập đầu: "Chuyện lần này đều là lỗi của thảo dân, nương nương tức giận, muốn lấy mạng của thảo dân, thảo dân cũng không có gì để nói. Thảo dân chỉ cầu xin nương nương, cứu Vương gia. Vương gia ở trong tay đám thổ phỉ chịu hết tra tấn, sợ là lâu ngày sẽ không chống đỡ được, mất mạng."

Hắn nói một câu, hơi thở của Hoàng hậu nương nương lại nặng nề thêm một phần.

Đến cuối cùng, Hoàng hậu như phát điên ném đồ đạc bên cạnh về phía thiếu niên.

"Ngươi cái đồ đê tiện, Tạ gia sao lại nuôi ra một đứa vô liêm sỉ như ngươi. Nếu không phải tại ngươi, Nguyên Chân thân là đích tử sao lại mất đi cơ hội ngôi vị hoàng đế! Nếu không phải tại ngươi, hắn sao lại bỏ lại Vương phi trong đêm tân hôn, thân hãm hiểm cảnh! Nguyên Chân còn chưa thoát hiểm, ngươi sao còn mặt mũi sống sót trở về?"

Bà ấy còn muốn nói tiếp, ma ma bên cạnh bất động thanh sắc đỡ lấy bà ấy.

Hoàng hậu nương nương đột nhiên nhắm mắt, khi mở ra lần nữa, trong mắt cảm xúc cuồn cuộn, cuối cùng bị bà ấy đè xuống.

"Đám thổ phỉ kia hiện giờ đang lưu lạc đến nơi nào?"

 

Sưu Tầm, 21/02/2025 18:25:44

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :