Beta này cứ nghĩ mình giấu giếm rất tốt, nhưng hắn đã sớm phát hiện. Thu Trì trông rất ngoan ngoãn, nhưng thực tế chỉ cần hôn vài cái thôi cũng đã lên đỉnh.
Thân thể nhạy cảm như vậy, lại luôn e dè không dám thể hiện dục vọng với hắn.
Thu Trì không đáp lời, giả vờ không nghe thấy.
Anh cảm thấy dưới thân đột nhiên lạnh đi, rồi bị hắn ôm trọn.
“Chiều nay tôi…” Cuối cùng Thu Trì đành lên tiếng.
Phó Hướng Ngung cười, nói thay anh: “Còn phải đi làm, đúng không?”
“Không sao, kịp.”
Thu Trì không tin, hắn bắt đầu thì không phải một lúc là xong. Gần đây anh xin nghỉ nhiều quá, quản lý đã hơi khó chịu.
Động tác của Phó Hướng Ngung khác hẳn với lúc anh tự làm, cứ thế vọc thẳng vào, Thu Trì lập tức run lên.
Phó Hướng Ngung rất biết điểm yếu của anh, khi thân thể anh căng thẳng, Phó Hướng Ngung cúi xuống cắn vào tuyến thể anh.
Mùi hương nồng nàn lập tức tràn ngập cơ thể Beta, lần này Thu Trì choáng váng rất lâu, vài phút sau mới tỉnh lại.
“Nhiều quá.” Người phía sau cố ý giơ bàn tay ra cho anh xem.
Dù Thu Trì quay lưng lại, Phó Hướng Ngung vẫn thấy mặt và tai anh đỏ bừng.
Thu Trì vội vàng lấy khăn giấy lau tay cho hắn.
Vừa lau xong, Phó Hướng Ngung quay mặt anh lại, nói thẳng: “Lát nữa chuyển khoản cho tôi 5000.”
Thu Trì ngạc nhiên: “… Sao vậy?”
“Tôi phục vụ không tốt à?” Phó Hướng Ngung nhìn anh, rất nghiêm túc, “Hưởng thụ dịch vụ mà không trả tiền?”
Thu Trì suy nghĩ một lát, rồi nhỏ giọng nói: “500 được không?”
Phó Hướng Ngung cười: “Tôi chỉ đáng giá thế này thôi à? Tôi có để anh thiếu thốn gì không?”
Thu Trì mơ hồ nhận ra hắn đang đùa, nên nhỏ giọng lẩm bẩm: “… Tay và m.ô.n.g sao lại giống nhau được?”
Phó Hướng Ngung lại cười.
“Keo kiệt.”
Nhưng cuối cùng Thu Trì chọn cách đáp lại, nên anh cũng giúp Phó Hướng Ngung.
Khi Beta ra khỏi chăn, cả mặt anh đỏ bừng, Phó Hướng Ngung không kìm được dùng lòng bàn tay xoa xoa môi dưới anh, rồi nói: “Mai đi xem phim với tôi nhé, tôi mua vé.”
Thu Trì hơi do dự: “Mai tôi không được nghỉ.”
“Đợi anh tan làm,” Phó Hướng Ngung lại vuốt ve nốt ruồi nhỏ trên lông mày anh, “Tối tôi lái xe đưa anh đi.”
Khi hắn nói, Thu Trì thực ra muốn gật đầu đồng ý, nhưng “xem phim” không nằm trong “giao dịch” của họ.
Thu Trì cảm thấy mình không hiểu Phó Hướng Ngung.
“Không muốn đi à?” Thấy anh không trả lời, Phó Hướng Ngung khẽ véo mặt anh.
Thu Trì chớp mắt, nhỏ giọng hỏi: “… Sao vậy?”
“Sao vậy cái gì?”
“Cậu đã nói rồi mà,” giọng Thu Trì hơi thấp, “Ngoài ‘giao dịch’, tốt nhất chúng ta đừng làm phiền nhau.”
Phó Hướng Ngung không nhớ mình đã nói câu này khi nào, có lẽ là sau một lần “giao dịch”, hắn chỉ muốn nhắc nhở Beta này đừng vượt quá giới hạn.
Hắn rất ghét rắc rối, ghét những mối quan hệ phức tạp…
Vậy tại sao hắn lại muốn đi xem phim với Beta này? Hắn điên rồi sao?
Nếu gặp người quen thì sao? Làm sao giải thích mối quan hệ giữa hắn và Thu Trì?
Phó Hướng Ngung ban đầu không nghĩ nhiều, chỉ đơn giản muốn xem phim cùng Thu Trì. Nhưng giờ nghĩ lại, cảm xúc dần nguội lạnh.
Nhưng vé đã mua, nhà hàng cũng đặt rồi…
Thôi vậy, Phó Hướng Ngung nghĩ, dù sao cũng chỉ có một lần này.
Hắn thu tay lại, lạnh nhạt nói: “Thế thì sao?”
“Tôi đã trả tiền cho anh nhiều lần rồi,” Phó Hướng Ngung nói, “Một buổi xem phim cũng không được à?”
Thu Trì vội giải thích: “Tôi không có ý đó…”
Anh nghĩ sự “từ chối” của mình khiến Phó Hướng Ngung không vui, nên hắn mới đột nhiên lạnh lùng.
“Tôi muốn đi,” Thu Trì thành thật nói, “Tôi rất muốn đi.”
Anh lớn đến chừng này, chưa từng đi xem phim bao giờ, hồi trung học bạn bè rủ anh đi, nhưng anh luôn tìm cớ từ chối, rồi dần dần không ai rủ nữa.
Ngay cả khi nghỉ ngơi, anh cũng chỉ đọc sách, học tập, làm bài tập và đề luyện tập dường như vô tận.
Theo quan điểm của nhiều người, Beta có chỉ số IQ thấp hơn AO. Nhưng mẹ anh nói anh không khác gì Alpha, “thiên phú” chỉ là lời nói dối của tầng lớp thượng lưu AO và người thường, là một âm mưu thôi.
Anh không thua kém gì AO.
Nhưng Thu Trì biết mình không thông minh như mẹ nghĩ. Lên cấp ba, anh cũng có lúc học hành vất vả, nhưng anh không muốn làm mẹ thất vọng, nên hy sinh hết thời gian giải trí.
Anh không dám lơ là, luôn căng thẳng. Ngay cả khi vô tình mất tập trung, Thu Trì cũng cảm thấy áy náy.
Thu Trì lúc đó không thể tưởng tượng nổi việc “lãng phí” hai ba tiếng đồng hồ ở rạp chiếu phim lại đáng sợ như vậy. Hơn nữa một vé xem phim cũng mất mấy chục, anh cũng tiếc.
Có lẽ vì giọng anh chân thành, Phó Hướng Ngung có vẻ dịu đi một chút.
“Nhớ đeo khẩu trang,” Phó Hướng Ngung đột nhiên nói, “Nhà anh có mũ không?”
Thu Trì gật đầu.
“Cậu yên tâm…” Thu Trì nhỏ giọng nói, “Nếu gặp người quen, cậu cứ ra dấu cho tôi, tôi sẽ tránh.”
---
“Ý, Tiểu Thu,” Chị phục vụ ở căng tin gọi anh lại, “Gần đây sao cứ vội vội vàng vàng thế? Không cần phải vội thế đâu cưng ơi!”
Hôm nay Thu Trì nóng lòng về nhà, vốn định đến giờ là về ký túc xá. Nghe chị nói, anh mới dừng chân.