Bố cục phòng ký túc xá này hơi khác với nơi anh từng ở, công tắc đèn cũng không ở cùng vị trí. Khi đang sờ soạng trên tường thì Thu Trì lập tức nhận ra có tiếng thở phía sau mình.
Chưa kịp phản ứng, cổ áo anh đã bị ai đó túm lấy, rồi anh bị người ta mạnh bạo ấn xuống giường.
Thu Trì hơi choáng váng, nhưng vẫn giữ chặt túi thuốc, vừa lấy thuốc ức chế ra, vừa cố gắng gọi hắn: “Hướng Ngung, tiêm trước đã…”
Chưa kịp nói xong, Thu Trì cảm thấy cổ mình bị một bàn tay siết chặt.
Người kia áp sát xuống, điên cuồng ngửi mặt anh.
Hắn quá mạnh bạo, Thu Trì cảm thấy trạng thái của hắn còn tệ hơn những lần động dục trước.
Bàn tay siết chặt cổ anh càng lúc càng mạnh, Thu Trì cố gắng đ.ấ.m vào tay hắn, nhưng người này dường như không cảm thấy đau. Khi sắp không thở được, Thu Trì không biết lấy đâu ra sức lực, tát một cái vào tai trái Phó Hướng Ngung.
Tai là bộ phận rất nhạy cảm, Phó Hướng Ngung bị ù tai, choáng váng, tay buông lỏng, Thu Trì lập tức ngồi dậy, ho khan thở hổn hển.
Ống tiêm thuốc ức chế trong tay anh bị giật lấy, mắt anh dần thích nghi với bóng tối, Thu Trì thấy Phó Hướng Ngung tiêm thẳng ống tiêm vào tuyến thể của mình.
Nhưng thuốc ức chế tiêm vào tuyến thể như giọt nước rơi vào dung nham, lập tức biến thành hơi nước.
Không đủ.
Phó Hướng Ngung đã quen với thuốc ức chế thông thường, dù tiêm vào tuyến thể, tác dụng cũng rất ít.
Nhưng ống tiêm thuốc ức chế này vẫn giúp hắn lấy lại một chút lý trí, hắn bực bội vứt ống tiêm, rồi hỏi Thu Trì: “Còn nữa không?”
Thu Trì vội vàng đưa thêm ống tiêm khác, thấy Phó Hướng Ngung như muốn tự hủy hoại bản thân, liên tiếp tiêm ba ống thuốc ức chế vào tuyến thể.
Người bán hàng đã nhắc nhở, dù sau khi sử dụng thuốc ức chế mà thân nhiệt chưa hoàn toàn hạ xuống, cũng không nên tiêm liên tục quá ba ống trong thời gian ngắn, dùng quá liều thuốc ức chế có thể gây sốc.
Thu Trì nhớ đến hai hộp thuốc uống mình mua, anh nhanh chóng mở hộp, đổ vài viên thuốc vào lòng bàn tay đưa cho Phó Hướng Ngung.
Phó Hướng Ngung cũng không nhìn, trực tiếp cầm thuốc bỏ vào miệng. Lưỡi hắn chạm vào lòng bàn tay anh, Thu Trì run lên.
Không có nước, hắn trực tiếp nhai nát thuốc rồi nuốt xuống.
Sau đó, Thu Trì cảm thấy mặt mình bị bóp lại, Phó Hướng Ngung nóng nảy hôn xuống, anh cảm nhận được vị đắng của thuốc trong miệng hắn.
---
Phòng tắm, tiếng nước át đi tiếng mở khóa điện tử bên ngoài.
Đoàn Hâm Diệp, vừa mới tỉnh rượu, vô tình nhìn thấy đôi giày không phải của Phó Hướng Ngung, cũng không phải của cậu ta ở cạnh tủ giày, hơi khó hiểu nhìn quanh phòng khách.
Phòng khách trống không. Rõ ràng là không có khách.
Tối qua uống quá nhiều, Đoàn Hâm Diệp đau đầu dữ dội.
Vì vậy, cậu ta cởi giày, đi chân trần về phòng, nghĩ rằng đôi giày vải đó có lẽ là sản phẩm mới của một nhãn hiệu nào đó, cố tình làm theo kiểu cổ điển, bán cho những cậu ấm muốn làm kẻ ăn xin thời thượng.
Vốn định ngủ tiếp, nhưng tối qua không biết ai đã nôn lên người cậu ta, giờ toàn thân cậu ta cảm thấy rất khó chịu.
Sau một hồi giằng co, Đoàn Hâm Diệp vẫn quyết định vào nhà tắm.
Áp lực nước hơi yếu, Đoàn Hâm Diệp không kiên nhẫn vặn vòi hoa sen, không ngờ lại tuột tay làm rơi vòi hoa sen.
Vòi hoa sen rơi xuống đất, phun nước ấm lên mặt Đoàn Hâm Diệp, khiến cậu ta tức giận mắng vài câu. Khi cậu ta tìm thấy công tắc, lau sạch nước trên mặt, mới phát hiện vòi hoa sen bị hỏng, cả ống dẫn nước cũng bị gãy.
Đoàn Hâm Diệp tức giận đến nghiến răng, chửi rủa: “Mẹ kiếp, trường học này, ký túc xá này, vòi hoa sen này! Chết tiệt!”
Mắng xong, cậu ta cầm khăn tắm, định đến phòng Phó Hướng Ngung mượn nhà tắm.
Phòng ngủ của Phó Hướng Ngung, dù có người ở hay không, cửa phòng luôn đóng, Đoàn Hâm Diệp nhớ tối qua hắn nói đã về trường, nên gõ cửa, gọi: “Hướng Ngung, có đó không?”
Cậu ta gõ cửa rất mạnh, cứ "cộc cộc cộc" như đến đòi nợ.
Trong phòng tắm, Thu Trì giật mình, theo bản năng quay đầu lại.
Nhưng cả người anh đã bị đè chặt vào cửa kính, hơi nước làm mặt anh, và cả người anh, đều đỏ lên.
Phó Hướng Ngung dường như không nghe thấy gì, vẫn bóp mạnh vùng da đỏ tươi bị cửa kính đè lên. Mỗi lần lay động, Beta đều run lên.
Cửa kính đã bị bẩn, nhưng Phó Hướng Ngung còn muốn làm cho nó bẩn hơn.
“Cậu còn ngủ à?” Giọng nói ngoài cửa như xuyên qua sương mù, “Vòi hoa sen phòng tôi bị tôi làm hỏng rồi, còn chưa tắm xong, mượn nhà tắm tí, hai phút thôi.”
Nói xong, cậu ta lại gõ cửa.
Lần này mạnh hơn trước.
Phó Hướng Ngung cảm nhận được Thu Trì lập tức căng thẳng, hắn suýt nữa không kìm chế được. Rồi hắn thấy vai Thu Trì động đậy, nửa khuôn mặt quay về phía mình.
“Có người…”
Góc mắt Thu Trì còn đọng nước mắt sinh lý, bờ môi mềm mại, hơi mở ra, như đang mời gọi.
Vì vậy, Phó Hướng Ngung hôn xuống, đồng thời tăng tốc độ. Thu Trì bị ấn giữa cửa kính lạnh lẽo và thân thể nóng bỏng, gần như không thể động đậy.
Ngay cả tiếng thở hổn hển và tiếng khóc nghẹn ngào cũng bị kìm nén.
Anh cảm thấy nơi nhạy cảm nhất của mình đang bị Phó Hướng Ngung không thương tiếc mở rộng.